U Linh Boss

Chương 38 : Thích phóng

Ngày đăng: 10:57 18/04/20


(Thượng)



Hai vị khách đến từ dị giới bị lãng quên



* Thích phóng: thả ra



Vì muốn tạo ra không gian riêng của hai người, Baal còn đặc biệt hạ kết giới xung quanh căn phòng, như vậy cho dù đại chiến thế giới thứ ba bùng nổ, nơi họ đang ở cũng chẳng hề lung lay.



Sau khi dựng xong kết giới, Baal cảm thấy không gian yên tĩnh như vậy nếu không làm chút chuyện cho bớt yên tĩnh thì thật quá lãng phí.



Vì thế hắn nhanh nhẹn vọt vào phòng tắm tẩy rửa trước, sau đó trong lúc chờ đợi buồn chán đứng bên giường phá TV.



Đợi đến khi Vương Tiểu Minh bước ra, TV đã không còn mang hình dạng ban đầu của TV nữa rồi.



“Baal?” Vương Tiểu Minh ngơ ngác nhìn đống hài cốt còn lại của TV, “Cái đó thuộc về khách sạn mà.”



Baal lạnh nhạt đáp: “Ta biết.” Nếu là của cha mẹ y, hắn phá càng đã tay.



Vương Tiểu Minh sợ hắn không hiểu rõ, lại nói: “Phá hỏng là phải bồi thường đó.”



Baal nhướn mày: “Ai dám đòi ta bồi thường?” Tới một giết một.



Vương Tiểu Minh nhìn biểu tình hống hách “ta là nhất” của hắn, bất đắc dĩ thở dài: “Chờ mai ta rút được tiền rồi sẽ bồi thường vậy.”







Y thích bồi cứ bồi. Cùng lắm chờ y bồi thường xong, hắn sẽ tự chuyển tiền về.



Baal quyết định không thèm dây dưa vấn đề này nữa, thản nhiên nằm vắt vẻo trên giường, hai tay gối đầu, gác chân bắt chéo, miệng thì lẩm bẩm: “Không có TV để coi, chán nhỉ.”



Vương Tiểu Minh ngạc nhiên nhìn hắn, “Trước đây ngươi đâu có thích coi TV đến thế?” Hồi trước lúc nào cũng ôm máy tính suốt đêm.



Baal đột nhiên trừng mắt liếc cậu một cái.



“Sao thế?” Vương Tiểu Minh tự dưng bị trừng, đầu tràn ngập dấu chấm hỏi.



“PSP ngươi hứa mua cho ta đâu?” Kỳ thật Baal đã khôi phục thân thể, cho nên không chấp nhất về PSP như trước nữa. Nhưng điều khiến hắn khó chịu nhất là, Vương Tiểu Minh đã quên sạch chuyện này như từng xảy ra.



“A!” Vương Tiểu Minh vỗ đầu.



Hừ hừ! Cuối cùng cũng nhớ rồi hả?



Baal chờ cậu ra vẻ áy náy, nũng nịu giải thích. (Thể loại của lão càng lúc càng bựa à nha :-ss)



“Chết rồi.” Vẻ mặt của Vương Tiểu Minh cứ như thể trời sập tới nơi.







Thôi được. Tuy rằng biểu hiện có phần khoa trương quá đáng, nhưng xét thấy y đã có lòng như vậy, Baal quyết định không so đo lối diễn vụng về của y.



Vương Tiểu Minh khẩn trương nhảy lên giường…



Đến đây nào!



Baal thả lỏng thân thể, mở rộng tay sẵn sàng hoan nghênh.



“Con hổ còn đang ở trong không gian!” Vương Tiểu Minh cầm lấy tay hắn lắc lắc, lo lắng hỏi, “Nhiều ngày như vậy nó có chết đói không ta?”







“Đói chết luôn đi, vừa hay có thịt hổ để ăn!” Baal mặt mày hầm hầm.



Vương Tiểu Minh ngơ ngác nhìn vẻ mặt khó coi của hắn, nhớ tới đoạn nói chuyện phía trước, cậu mau chóng lấp liếm: “Ta chắc chắn sẽ mua PSP mà.”



“Hừ.” Giờ có nói cũng đã muộn rồi.



Vương Tiểu Minh nói tiếp: “Bất quá trước đó hãy thả con hổ ra đi.”



“…”



Con hổ cuối cùng cũng được thả ra, cùng ra còn có con dơi bị lãng quên và vùi lấp hoàn toàn trong không gian —— Pripley.



Pripley vừa đi ra, việc đầu tiên cần làm chính là biến lại thành người.



Làm con dơi lâu quá, y xém nữa đã quên mình có thể đi bằng hai chân.



Nhưng y vui quá hóa bi ai, chân Pripley vừa chạm đất, còn chưa kịp kiếm cái gương để tu chỉnh dung nhan và bộ dạng lúc này, đã cảm thấy một đôi mắt âm lãnh nhìn chòng chọc sau gáy.



Baal hiện tại rất khó chịu.



Không chỉ vì Vương Tiểu Minh vừa thấy con hổ xấu xí kia liền thân thiết với nó như thể thế giới này chỉ thuộc về một người một hổ, mà còn vì trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một vị khách không mời. Đương nhiên, hắn tuyệt đối không đời nào thừa nhận, vị khách không mời này là do khi trước bị hắn đích thân tống cổ vào không gian.



“Baal đại nhân.” Pripley cung kính hành lễ, ánh mắt y lập tức khiếp sợ nhìn sang Vương Tiểu Minh.



Trực giác và khứu giác của Huyết tộc đều nói cho y biết, kẻ đã từng là nhân loại này, đã biến thành một “vị” mà ngay cả các trưởng lão tam đại cũng phải ngướng nhìn.



“Vương Tiểu Minh… nhị đại đại nhân?” Pripley không thể tin nổi.



Vương Tiểu Minh quay lại, mỉm cười gật đầu chào y.



Ở Huyết tộc gần chục ngày khiến cậu cũng dần quen với cách gọi như vậy.



Pripley thấy trong đầu mình ầm một tiếng nổ tung. Tuy rằng khi trước đã từng nghe bên phía Singh trưởng lão bàn về chuyện này, nhưng trong bụng vẫn nghĩ là việc bất khả thi, không đời nào có thể xảy ra, nhưng có ai ngờ, việc “không đời nào có thể xảy ra” như vậy vẫn có thể xảy ra, không, phải nói là đã trở thành sự thật.



“Nhị đại đại nhân…” Y gọi lại lần nữa, muốn kiểm tra lại tính xác thực của nó.



Vương Tiểu Minh vò đầu đề nghị: “Anh cứ gọi tôi là Vương Tiểu Minh đi.” Dù sao cũng là người quen, nếu y cứ tiếp tục dùng biểu tình này nhìn cậu, tối nay cậu sẽ gặp ác mộng mất.



“Không được.” Baal rốt cục chịu không nổi, hắn trừng mắt nhìn Pripley, “Bộ ngươi rảnh lắm sao?”



Pripley còn đang trong trạng thái ngây dại. Y nhìn sang bốn phía, sau đó nói: “Đúng là không có việc gì làm cả.” Thậm chí y còn chẳng biết đây là đâu.



“Vậy được.” Baal thu hồi kết giới, nhanh tay mở cửa sổ ra, “Ngươi có thể đi rồi.”







Pripley nhìn về phía Vương Tiểu Minh.



Mặc kệ quá trình đã diễn ra như thế nào, kết quả cuối cùng vẫn là Vương Tiểu Minh đã trở thành Huyết tộc nhị đại, là người có thể trực tiếp ra lệnh cho y.



Vương Tiểu Minh đứng dậy, nói với Baal: “Nhưng mà anh ấy không quen với cuộc sống nơi đây.”



Baal hừ lạnh, “Lúc ta mới tới chẳng lẽ quen thuộc lắm chắc?”







Cho nên đây là lý do mà khi hắn mới xuất hiện vẫn bám lấy cậu không chịu đi đó sao.



Vương Tiểu Minh nghĩ thầm trong bụng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không dám phản bác.



Hình như Pripley lúc bấy giờ mới ngộ ra tính nghiêm trọng của vấn đề, “Chỗ này là đâu thế?”



“Quê của tôi.” Vương Tiểu Minh tự hào giới thiệu.



“Nhân giới?” Pripley cả da đầu cũng run rẩy.



Vương Tiểu Minh thấy sắc mặt y không tốt, vội vàng an ủi: “Có rất nhiều món ngon nha, mai tôi sẽ dẫn anh đi tham quan.”



“Không được.” Baal một lần nữa lạnh lùng phủ quyết. Y còn chưa từng dẫn hắn đi tham quan!



Pripley lặng lẽ đến bên cửa sổ, ánh mắt sợ hãi nhìn xe cộ tấp nập ngược xuôi trên đường, xa xa còn có cây cầu cong cong bắc qua sông… Cảnh tượng khác hẳn so với Huyết tộc giới đã cắt đứt tia hi vọng xa vời cuối cùng của y. Nơi này không phải Huyết tộc giới mà y thân thuộc, thậm chí còn không giống với nước Pháp mà y đã từng hai lần ghé qua.



“Anh không sao chứ?” Vương Tiểu Minh đứng sau lưng y, lo lắng hỏi thăm.



Hai vai của Pripley khẽ run rẩy, nửa ngày sau mới xoay người, trấn định đáp: “Không sao thưa Vương Tiểu Minh đại nhân.”
Vương Tiểu Minh đổ mồ hôi.



Baal rốt cục cũng mở miệng, “Bọn ta tới gõ cửa, là sợ ngươi đái dầm. Ngươi nhìn thấy ba cái thứ vớ vẩn gì gì ấy, là bởi vì ngươi già rồi nên hoa mắt.”







Bác cả đứng phắt dậy, chỉ vào mũi hắn quát: “Mày nói cái gì đấy? Mày có biết phép tắc không hả?! Mày không được dạy dỗ là phải nói chuyện với người lớn thế nào sao?”



Baal thong thả đứng lên, hờ hững quan sát bà, “Trên đời này chỉ có thần mới đủ tư cách đứng trên ta, nhưng ta còn chả hứng nữa là.”







“Moi đâu ra cái thằng thần kinh thế này?” Bác cả từ tức giận biến thành 囧.



Hai cô em họ của Vương Tiểu Minh thì dính lại một chỗ, nắm chặt tay nhau, ánh mắt nhìn Baal tim hồng bắn tá lả.



Hai cô em này đều là otaku. Đây là lần đầu tiên trong hiện thực hai ẻm được chứng kiến một người bá đạo y chang nhân vật truyện tranh vậy đó.



“Đủ rồi!” Ông Vương vỗ bàn đứng dậy, “Nhà tao nhỏ quá, chứa không nổi…”



“Cha!” Vương Đại Lượng đột nhiên hét lớn một tiếng, lấn át tiếng quát của ông Vương.



Ông Vương ngây người, kinh ngạc trừng mắt nhìn anh ta.



Vương Đại Lượng không dám nhìn ông, chỉ khều khều cánh tay bà Vương, sau đó đưa mắt ra hiệu cho vợ sắp cưới, “Mẹ, mẹ và Tiểu Điển tiễn Tiểu Minh và bạn nó đi đi.”



Vương Tiểu Minh ngoan ngoãn đứng dậy, quay sang Baal mặt đang quạu như thể bị người quỵt tiền, nhẹ giọng khuyên: “Đi trước nói sau.”



Baal lạnh lùng nhìn chằm chằm ông Vương, nắm tay càng siết chặt…



Bàn ghế không hiểu sao lắc lư dữ dội.



“Động đất?”



Tất cả mọi người đều giật mình nhảy dựng lên,



Nhưng tất cả đều bình thường, chỉ có mỗi cái bàn và ghế là rung rinh.



“Baal!” Vương Tiểu Minh đột nhiên quát một tiếng.



Choang!



Bóng đèn trên trần nhà vỡ vụn, mảnh vỡ rào rào rớt xuống.



“Ôi!” Những người khác đều tránh ra, chỉ có Vương Đại Lượng chân què không chạy được nên hứng hết.



“Đại Lượng con không sao chứ?” Ông Vương, bà Vương, bạn gái anh ta, còn có hai bà bác đều chạy lại xuýt xoa, trên mặt tràn đầy quan tâm.



Vương Tiểu Minh trong lòng buồn bã.



Bác gái không phải là không nhiệt tình, từ nhỏ cậu đều nhìn thấy bác rất nhiệt tình. Chỉ là sự nhiệt tình quan tâm của bác chưa bao giờ dành cho cậu.



“Không sao không sao.” Vương Đại Lượng đẩy đám người sang một bên, cố gắng thò đầu ra, “Tiểu Minh, vừa rồi chuyện anh nhờ, em nghĩ sao?” Anh ta cố nén chân đau, ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn cậu.



Trong lòng Vương Tiểu Minh không nỡ, “Đã là người nhà, chỉ cần em có thể làm được, mặc kệ là bao nhiêu tiền, em đều sẽ cho anh.”



Vương Đại Lượng thăm dò: “Vậy thì năm vạn kia…”



“Mười vạn.” Hôm qua đã bị chửi một trận, cậu không dám mỗi lần cho họ quá nhiều. Bất quá con số này cũng đủ để đám người Vương Đại Lượng hoan hỉ với nhau.



Có lẽ số tiền này cần được giải quyết gấp rút, hoặc là câu nói vừa rồi của Vương Tiểu Minh rất êm tai. Tóm lại, Vương Tiểu Minh và Baal được giữ lại ăn trưa. Chuyện quái đản ban nãy do bị hỉ sự chen ngang mà tạm thời bị mọi người quẳng hết ra sau đầu.



Tuy rằng lúc ăn cơm không khí vẫn tràn ngập lạnh lẽo và khuyên can, nhưng chỉ thế thôi là Vương Tiểu Minh đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.



Vô luận có thế nào, đây cũng là một khởi đầu thuận lợi.



Cơm nước xong, lúc rời khỏi nhà, bà Vương còn đặc biệt tiễn họ một đoạn, tiện thể hỏi thăm gia thế của Baal.



Vương Tiểu Minh bịa đại về gia cảnh ở Pháp của hắn.



Bà Vương yên tâm hơn, nhà không ở đây cũng đỡ lắm chứ, ít ra đối phương vẫn khó mà tìm tới cửa. Sau đó bà lại hỏi han chuyện ăn học của Vương Tiểu Minh một hồi, tuy không nói nhiều lắm nhưng đều là lời thật lòng.



Cho nên trên đường Vương Tiểu Minh trở về khách sạn, khóe miệng không ngừng kéo sang hai bên.



Baal khó hiểu, “Bọn họ đang lợi dụng ngươi.”



“Ta biết chứ.” Vương Tiểu Minh vào phòng, nằm ngửa trên giường, “Nhưng ta vẫn rất vui khi có thể giúp được họ.”



Baal chẳng nói gì.



Vương Tiểu Minh kê tay gối đầu, nhìn lên trần nhà, giống như đang tự kể với chính mình: “Bọn họ từ nhỏ đã nuôi ta khôn lớn, ta cũng chỉ có thể báo đáp cho họ có vậy thôi. Tuy rằng anh hai ta đòi tiền, nhưng làm thế cũng là là điều đương nhiên mà. Bởi vì sau này ta không thể ở bên cạnh chăm sóc cho cha mẹ, đến lúc ấy, cha mẹ chỉ có thể nương tựa vào anh hai thôi. Ngươi biết không? Trong cách nghĩ của nhân loại, ta rất là bất hiếu đó. Không thể phụng dưỡng cha mẹ, không thể nối dõi tông đường…”



Baal nhắc: “Ngươi không phải là nhân loại.”



“Ừ, ta thậm chí ngay cả nhân loại cũng không phải nữa.”



“Ngươi hối hận sao?” Baal nhướng mày.



Trong không khí lởn vởn một chút hơi thở nguy hiểm.



Vương Tiểu Minh chẳng hề hay biết, tự nhiên nói: “Nhân loại thật ích kỷ. Tuy rằng ta luôn thuyết phục bản thân, mình không thể ở bên cha mẹ vì mình rất xui xẻo, mình không muốn làm liên lụy đến họ. Tuy rằng trong lòng cứ tự nhủ như thế, nhưng thật ra là do ta muốn ở bên ngươi, cho nên…”



Cậu còn chưa nói xong, Baal đã nhào lên người cậu.



Trong không khí, hơi thở của ai đó càng thêm nguy hiểm, bất quá là phấn hồng nguy hiểm.



Baal cúi đầu nhìn cậu, cười gian vô cùng, “Muốn ở bên ta không chỉ nói ngoài miệng thôi đâu…”



Cảm xúc đang dâng trào trong Vương Tiểu Minh lập tức bị hắn dồn ép đá vào một góc, cậu nâng tay muốn đẩy hắn ra, “Khoan đã, ta muốn đi ngân hàng rút tiền.”



“Gâu gâu gâu…” Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng chó sủa.



Baal quay đầu lại, liền nhìn thấy Pripley bay lởn vởn trước mũi con hổ, muốn chắn tầm mắt của nó.



Vương Tiểu Minh nhân cơ hội biến thành con dơi, bay về phía cửa sổ.



Mắt thấy ánh mặt trời ngay phía trước, chớp mắt, cậu đã nằm lại trên giường.



Con hổ và Pripley cùng dắt tay nhau biến mất.



Baal chọc chọc cái bụng nhỏ của dơi con Vương Tiểu Minh, “Chà. Ngươi có chắc là thích dùng hình dạng này không?”







Vương Tiểu Minh không tự chủ được run rẩy một chút.



“Ta không ngại đâu.” Nụ cười Baal hết sức gian ác.



Vương Tiểu Minh thức thời biến về nguyên dạng.



Baal thất vọng: “Đáng ra ngươi phải kiên trì thêm một tí chứ.”







Vương Tiểu Minh nhắm mắt lại, hai tay mở ra, làm bộ dạng như thể anh dũng hy sinh.



Baal cúi đầu, ghé vào bên tai cậu khẽ cười nói: “Thật sự không muốn kiên trì à?”



Vương Tiểu Minh đột nhiên mở to mắt, khẽ hôn nhẹ lên má hắn, “Baal, vô luận có xảy ra chuyện gì, ta vẫn sẽ kiên trì yêu ngươi, yêu mãi mãi.”



“…”



Đáp lại cậu, chính là Baal nhiệt tình cuồng dã trước nay chưa từng có!