U Linh Giới

Chương 53 : Đổ quán (hạ)

Ngày đăng: 04:47 19/04/20


“Các ngươi đã làm gì ta?” Julian chấn kinh ngoái nhìn đôi cánh vừa mọc sau lưng mình.



Mammon thuận miệng nói qua loa: “Cắm thêm một đôi cánh.”



“Cắm thêm một đôi cánh?” Julian mở to mắt, đột nhiên đứng dậy, trừng mắt nhìn Metatron: “Ngươi không phải Shipley! Cánh của ngươi là tự thêm vào?!”



Metatron bất đắc dĩ nhìn Mammon.



Mammon cúi đầu sửa sang lại cổ tay áo. Cho dù hắn đã cật lực che giấu, nhưng vẫn có thể thấy hai đầu vai đang hơi run lên.



“Rốt cuộc các ngươi là ai? Từ đâu tới?” Julian ý thức được chuyện này đã không còn đơn giản chỉ là một quả trí tuệ bị trộm. Đại não hắn cấp tốc xoay chuyển đủ ý niệm, hắn phải thoát khỏi nơi này. Hắn có dự cảm, hai kẻ trước mặt rất có thể sẽ mang đến cho Chủ thành một trận đảo điên!



“Ban nãy ngươi nói, có rất nhiều thiên sứ chết trên giường ngươi.” Mammon đột nhiên lên tiếng.



Julian trong lòng căng thẳng: “Ngươi quen ai trong số họ?” Chẳng lẽ là đến trả thù?



“Ngươi.” Mammon tự tiếu phi tiếu nói, “Ta rất tò mò ngươi đã làm bọn họ chết trên giường thế nào?”



Julian bắt đầu âm thầm đánh giá hắn. Vừa rồi quá mức khiếp sợ, nên cũng không để ý mặt mũi hắn ra sao, giờ tử tế nhìn lại, cư nhiên tuấn mỹ phi thường, trong lòng không khỏi có chút đố kỵ. Vẻ đẹp của Metatron thuộc loại trung tính, vô luận nam nữ nhìn thấy, đều phải điên đảo. Còn nét tuấn mỹ của Mammon mang theo mị lực nam tính độc đáo, đủ khiến đại đa số nam nhân phải ngưỡng mộ.



“Ngươi muốn thử không?” Julian hất tóc, hai mắt tràn ngập khiêu khích.



Nếu chỉ đơn thuần luận dung mạo, hắn tuyệt đối không thể sánh bằng Metatron, nhưng luận phong tình mà nói, hắn bỏ xa Metatron những mười con phố. Đáng tiếc hắn lại gặp phải Mammon, Mammon từng trải phong tình đủ bỏ xa hắn những mười giới.



Mammon đột nhiên chụp cổ hắn, chỉ bằng một tay nhấc bổng hắn lên, “Ta muốn biết chân tướng!”



Con ngươi Julian thống khổ liếc sang bên cạnh, nhưng phát hiện Metatron không biết đã ra ngoài tự lúc nào.



Mammon đợi đến khi hắn chỉ còn chút hơi tàn, đột nhiên buông tay.



Julian một lần nữa đo đất, thân thể cuộn lại, hệt như một ông lão đã hoàn toàn mất hết sức lực, chỉ không ngừng ho khan.



“Ngươi còn không nói cho ta biết đáp án?”



Giọng nói mang theo nét cười nhạt của Mammon vang lên trên đỉnh đầu Julian.







Cửa mở ra từ bên trong.



Metatron đứng ngoài cửa, mỉm cười nhìn Mammon bước tới.



“Trực tiếp đi tìm thành chủ?” Mammon hỏi.
Isabella nhìn số chips trong ngăn tủ mà Metatron thắng được, cũng có chút kinh hoảng, nhỏ giọng hỏi: “Ngài thắng được bao nhiêu rồi?”



Metatron nhìn sắc trời nói: “Trời cũng đã hơi tối.”



“Ngài có kế hoạch cho buổi tối?”



“Đúng vậy.”



Isabella nói: “Ngài có kế hoạch gì cứ nói với ta, ta có thể chuẩn bị trước cho ngài.”



Metatron nói: “Ta cần một cỗ xe ngựa.”



“Vâng.” Isabella cũng không hỏi nhiều, xoay người đi chuẩn bị.



Metatron mỉm cười nói với nhà cái đang nhìn mình đầy mong đợi: “Lần này chín cặp ‘chẵn’ đi.”



“...... Chín cặp?” Nhà cái cười còn khó coi hơn cả khóc, “Ngài có muốn suy nghĩ lại không?”



“Không cần.”



“Thật sự không cần nghĩ nữa?”



“Đúng vậy.”



“...... Hay là từng cặp từng cặp thôi, có được không?” Chín cặp cùng tiến thật sự là rất khó kéo dài thời gian a.



Metatron nói: “Cũng được. Ta có thể chờ đến cặp thứ chín kết thúc rồi mới đi.”



“......”



Chín cặp kết thúc cực nhanh, kiểm kê số chips và quy đổi thành tiền cũng cực nhanh, tống tiễn càng nhanh hơn cả chữ nhanh. Cả khu giải trí đều là lần đầu làm việc với hiệu suất cao như vậy.



Chờ Metatron ngồi vào xe ngựa, đóng cửa xe, xe ngựa rời đi, tất cả nhân viên ở sòng bạc mới hùng hổ mà thở phào nhẹ nhõm. Màn cược hôm nay quả thực có thể gọi là ác mộng của tất cả nhà cái trên thế giới.



Isabella đột nhiên nói: “Nha, không xong rồi, ta quên chuẩn bị người đánh xe cho hắn.”



“......”



Nhà cái tiếp hắn ban nãy nói: “Không sao, dù gì xe ngựa cũng đã đi rồi.”



“......” Isabella lẩm bẩm: “Không có người đánh xe, xe ngựa làm sao đi được như thế?”