U Linh Giới
Chương 61 : Mật thất (thượng)
Ngày đăng: 04:47 19/04/20
Mammon đánh xe chạy một vòng lại một vòng trong thành.
“Có người theo dõi?” Metatron ngồi trong xe hỏi.
“Không biết.” Mammon dừng một lúc, “Chắc là không đâu.”
“Vậy bao giờ chúng ta mới đi tìm Hybe?”
Ngữ khí Mammon có chút không được tự nhiên: “Ta… đang tìm.”
Metatron trầm mặc, mãi cho đến lần thứ sáu đi ngang qua pho tượng phun nước cao hai thước kia, rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói: “Hỏi đường đi.”
“...... Ân.”
Xem ra Chủ thành an ninh rất tốt. Ít nhất lúc Mammon hỏi đường, đối phương rất sảng khoái chỉ điểm tường tận, hoàn toàn không hề nghi ngờ hắn có mưu đồ gì, cũng chẳng buồn hỏi tại sao hắn sống ở Chủ thành mà ngay cả thành chủ ở đâu cũng không biết.
Lúc xe ngựa dừng trước cửa biệt thự của thành chủ, trời đã tối hẳn. Vầng trăng cô độc treo nơi chân trời, vừa nhỏ bé vừa ảm đạm.
Metatron cùng Mammon xuống xe.
Cỗ xe cứ thế bị bỏ lại ven đường không ai quan tâm.
Mammon hỏi: “Chúng ta vào thế nào?”
Metatron nhìn đại môn trống rỗng, nói: “Cứ đi vào thôi.”
Mammon lập tức lĩnh ngộ ý tứ của hắn, nói: “Nơi này đừng nói là ngay cả bảo vệ cũng không có chứ?”
Quả nhiên không có. Hơn nữa đường cũng dễ tìm, chỉ có một dãy thang lầu.
Mammon và Metatron từ lầu một tìm đến lầu ba, nhưng một bóng người cũng không có.
Mammon nói: “Cắt giảm chi tiêu cho nhân viên, phương thức tiết kiệm không tồi.” Hắn thấy Metatron nhìn mình, bèn giải thích: “Từ sau khi có pháp lệnh về mức lương tối thiểu cùng các loại bảo hiểm phúc lợi, nhân viên liền trở thành một khối chi tiêu khổng lồ.”
Metatron hỏi: “Còn trước khi có pháp lệnh về mức lương tối thiểu cùng các loại phúc lợi thì sao?”
“Ta chủ yếu đảm bảo bọn họ không chết đói là được.”
“Dung mạo hắn......” Metatron tựa hồ xúc động lục lại ký ức, “Rất giống Shipley!”
“Rất giống?” Mammon nói, “Hắn là thiên sứ hai cánh.”
Metatron nói: “Shipley là thiên sứ sáu cánh.”
“Nhưng ta không cảm nhận được cánh của hắn.” Mammon bổ sung.
Tầm mắt Metatron vẫn an tĩnh dán chặt vào Hybe nửa ngày, mới nói: “Cánh của hắn, bị chặt đứt.”
Đáp án này tuy Mammon cũng đã đoán được, nhưng chính tai nghe thấy, vẫn phải nhíu mày. Cho dù là đại chiến giữa thiên sứ và đọa thiên sứ, cũng sẽ không có thiên sứ hoặc đọa thiên sứ nào chém đứt cánh của đối phương, bởi vì với thiên sứ mà nói, cánh không chỉ là nhất bộ phận của thân thể, mà còn tượng trưng cho vinh quang.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới khiến cánh hắn bị chặt đứt?
Hybe không hề biết bên cạnh có hai vị khách đến từ giới khác đang đánh giá mình từ đầu đến chân. Hắn lạnh lùng nhìn Baird nói: “Ta đã nói buổi tối không hy vọng bị chuyện gì quấy rầy.”
Baird hai tay dâng hoa ngọc cho Hybe nói: “Là Julian đại nhân cả đêm phái người đưa tới.”
“Hắn?” Hybe cảm thấy hơi bất ngờ. Hắn đưa tay nhận hoa, xoay đi xoay lại nhìn thật lâu, “Hắn lấy ở đâu ra?”
“Ta không biết.”
Hybe lại hỏi: “Vậy hắn còn nói gì nữa không?”
Baird trả lời: “Không nói gì nữa cả.”
Hybe nhíu mày, nửa ngày mới nói: “Ta nhận rồi, ngày mai ngươi vào kho hàng tìm một phần lễ vật tương đương để đáp lễ.”
“Vâng.” Baird lưu luyến ngắm đóa hoa ngọc lần cuối, xoay người rời đi.
Metatron đang do dự không biết có nên đi ra theo, chợt nghe Mammon nhẹ giọng nói: “Nhìn chỗ đó đi.” Hắn nhìn theo ánh mắt Mammon, lập tức ngây người.
Nơi góc trong cùng của thạch thất có một cột đá dựng thẳng tới trần nhà, trên cột dùng xích sắt trói một thiên sứ, đôi cánh đen gần như hòa làm một với màu của bức tường, khuôn mặt kia với Mammon và Metatron mà nói, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
“Leviathan?”