U Linh Giới

Chương 122 : Lạc đường (trung)

Ngày đăng: 04:47 19/04/20


Để tiết kiệm thời gian, Mammon đưa ra kế hoạch chia làm hai ngã.



Abaddon thấu hiểu nhìn hắn, “Nga, vậy ta nên đi với ai bây giờ?”



Mammon cười tà: “Ta đi chung với Poggi cũng được.”



Poggi bị hắn cười đến đáy lòng phát lãnh. Nhắc mới nói, tuy hắn luôn hoành hành vô kỵ ở địa ngục, nhưng ai có thể đắc tội, ai không thể dễ dàng đắc tội và ai hoàn toàn không thể đắc tội, hắn vẫn phân biệt rõ ràng. Cho nên hắn lập tức giang cánh bay tới sau lưng Abaddon, gắt gao quấn lấy cổ lão ba mình: “Ta sẽ chiếu cố ông ấy.”



Abaddon vươn tay bắt lấy vai hắn, kéo hắn ra trước mặt, “Cho ngươi nói lại, ai chiếu cố ai?”



Poggi bĩu môi, “Đừng hỏi những câu mà đáp án đã quá rõ ràng.”



“......” Đáp án quá rõ ràng không sai. Nhưng tại sao hắn vẫn cảm thấy có gì đó không ổn? Abaddon buồn bực nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn mà kiêu ngạo trước mắt.



“Uy, Mammon đi rồi?” Poggi quay đầu lại, nhìn theo hướng Mammon và Metatron bay đi.



Cánh đen song song với cánh trắng, nhưng lại hài hòa đến không ngờ.



Poggi hỏi: “Mammon thích Metatron thật sao?”



Abaddon nhướn mày nói: “Liên quan gì tới ngươi?”



Poggi nhún vai nói: “Ta chỉ lấy làm lạ tại sao ma vương đều thích ngoại tộc.”



“......”



Cũng giống như…



Isfel chọn loài người.



Baal thì trước là nhân loại sau là huyết tộc.



Còn có...... Mammon.



Abaddon đột nhiên vỗ gáy hắn, “Trong đầu ngươi mỗi ngày chứa gì trong đó!”



“Ta chỉ đang lo lắng.” Poggi lắc lắc đầu, bày ra dáng vẻ lão luyện.



“Lo lắng chuyện gì?”



Poggi nói: “Lo lắng ma vương chưa kết hôn ở địa ngục càng ngày càng ít đi, xác suất ông cưới Lilith càng ngày càng cao hơn.”



Khóe miệng Abaddon quắp lại, “Tại sao Lilith nhất định phải lấy ma vương?”



Poggi nói: “Thì trước đó ta có nghe nói Lilith đang cân nhắc chuyện tuyển chồng. Ông nghĩ cô ta sẽ chọn quỷ đầu dê?”



“Đừng suy nghĩ lung tung, nàng tự có người nàng muốn.”




Tòa thành hoàn toàn bị bao phủ trong bóng đêm chẳng những âm trầm, còn có vài phần khủng bố dữ tợn, giống như có một mối nguy hiểm vô danh đang ẩn nấp đâu đó như hổ rình mồi, chỉ chờ cơ hội lao ra cắn một phát.



Metatron theo trí nhớ chỉ đường, “Trung tâm giải trí có lẽ nằm ở hướng này.”



Mammon chậm rãi nói: “Không chừng là Julian.”



Metatron bước chân khựng lại.



Không nghi ngờ gì nữa, lúc bọn họ rời đi, quả Trí tuệ kia của Julian đã mang đến tác dụng trấn an rất tốt. Khiến bọn họ đang đắn đo giữa Burj, Baird và Simon liền dễ dàng lựa chọn tin tưởng hắn. Nhưng ngẫm lại, Julian là thiên sứ ở giới thứ mười. Trước đó biểu hiện tín nhiệm dành cho Metatron và Mammon của hắn rất có thể chỉ là đóng kịch, mục đích chân chính của hắn là đẩy bọn họ đi, sau đó dịch chuyển.



Dịch chuyển?



Bọn họ đồng loạt nghĩ đến từ này.



Bởi vì tình huống trước mắt dùng hai chữ này là thích hợp nhất.



Mammon nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn hắc tinh thạch trên ngón tay, cười đến lạnh lùng, “Giỏi lắm. Cuối cùng chúng ta cũng có cơ hội thăm dò, giới thứ mười rốt cuộc có bao nhiêu lớn.” Nhiều thiên sứ như vậy, muốn thần không biết quỷ không hay mà dịch chuyển tuyệt không dễ dàng.



Metatron nói: “Có lẽ đã đi từ lâu.”



Mammon quay đầu hỏi Abaddon đã đuổi tới: “Dưới tiền đề bảo chứng sự an toàn cho địa ngục, quân đoàn địa ngục có thể xuất động bao nhiêu người?”



Abaddon nghĩ nghĩ nói: “Không nhiều lắm. Tối đa là một tỷ.” Quân đoàn đọa thiên sứ thật ra nhân số không nhiều, lưc lượng nồng cốt trong quân đoàn chủ yếu là dân bản địa của địa ngục quỷ đầu dê, quỷ đầu trâu tạo thành.



Metatron hỏi: “Ngươi chuẩn bị quy mô tiến công giới thứ mười?”



“Nhân loại có một từ, gọi là thuộc địa.” Mammon nói, “Ta không ngại mượn nó.”



Metatron trầm mặc.



Hắn đã sớm phát hiện mục đích của Mammon với giới thứ mười không giống hắn. Lúc ấy hắn cũng không nghĩ tới phải tu chỉnh, bởi vì Mammon chỉ là muốn khai phá giới thứ mười, chuyện này với giới thứ mười mà nói là một việc tốt. Xem qua bao nhiêu biến cố trong lịch sử nhân loại, hắn biết tầm quan trọng của mậu dịch đối với địa phương. Nhưng nếu Mammon muốn để địa ngục tiến quân vào giới thứ mười, thì đã là một chuyện khác. Đây không chỉ phá vỡ thế cân bằng giữa địa ngục và thiên đường, quan trọng nhất là, sẽ hủy hoại cuộc sống vốn có của thiên sứ ở giới thứ mười.



Mammon dường như nhìn ra được nỗi băn khoăn của hắn, nói: “Ta sẽ mang đến một cuộc sống an nhàn hơn cho bọn họ.”



Nhưng phải đánh đổi bằng tất cả tài phú của giới thứ mười. Metatron âm thầm thở dài.



Mammon nhìn hắn, tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó.



Metatron cụp mắt nói: “Chúng ta tới trung tâm giải trí trước đã.”



Hắn xoay người men theo con đường thong thả tiến về phía trước, đằng sau không có tiếng bước chân.



Mãi cho đến ngã rẽ, hắn mới nghe được giọng nói Mammon từ xa vọng tới, “Ngươi cũng biết, chỉ cần ngươi mở miệng, ta sẽ thay đổi chủ ý.”



Metatron: “......” Hắn biết. Nhưng hắn cũng biết điều kiện trao đổi của Mammon là gì.