U Linh Giới
Chương 123 : Lạc đường (hạ)
Ngày đăng: 04:47 19/04/20
“Uy, trong nhà có người.” Poggi không biết từ lúc nào đã chui vào một ngôi nhà dân, rồi rất nhanh chui ra.
“Người?” Metatron nghi hoặc, “Giới thứ mười có con người sao?”
Poggi xua tay: “Nói nhầm nói nhầm, là có thiên sứ.” Một tật xấu khi chơi thân lâu ngày với Thạch Phi Hiệp —— dễ dàng tiêm nhiễm ngữ khí sặc mùi hương thổ nhân loại.
Mammon tiên phong chui vào trong theo cánh cửa sổ đang mở một nửa. Bởi vì thể tích hắn gấp đôi Poggi, cho nên sau khi hắn vào, nguyên cánh cửa cũng rụng nốt.
Metatron theo sau hắn.
Trên giường là một thiên sứ tóc vàng đang nằm. Dường như cảm giác được có người xâm nhập, hắn mở to đôi mắt màu lam trong bóng đêm bình tĩnh nhìn những vị khách xa lạ, không sợ cũng chẳng mừng, tựa hồ đã biết trước.
Poggi xỉa trán hắn, “Hắn bị đần à?”
Abaddon vào sau cùng, “Không có thiên sứ nào được ăn quả Trí tuệ?”
Metatron khẽ thở dài: “E rằng là như vậy.”
Abaddon nói: “Nhưng trước đó không phải các ngươi luôn bảo, thiên sứ ở Chủ thành đều đã ăn quả Trí tuệ?”
Mammon nói: “Quá rõ ràng, có người đã hoán đổi bọn họ.” Bởi vì đại đa số thiên sứ ở giới thứ mười đều không được ăn quả Trí tuệ, mà chiếu theo trình tự các bước nhất định sống qua ngày, cho nên giới thứ mười không bao giờ tồn tại hiện tượng tài nguyên dư thừa, mà giống như mỗi cây cải củ một cái hố, nếu thiên sứ ở Chủ thành muốn chuyển đi, phải rút cây cải củ ở hố khác ra, sau đó mới có thể nhảy vào lấp cái hố ấy.
Abaddon nói: “Vậy chỉ cần hỏi bọn họ từ đâu tới đây là có thể biết những thiên sứ ở Chủ thành đã chạy đi đâu?”
Poggi bĩu môi: “Ông định hỏi thế nào? Đừng nói là lại muốn làm giống như với Hybe, cường – bạo hắn?”
Abaddon đầu tóc dựng đứng, “Ta nói rồi, ta không có cưỡng hắn!”
“Là không kịp cưỡng thôi.” Poggi vừa nói vừa phủi mông.
Bàn tay Abaddon vỗ xuống thật mạnh.
Mammon nói: “Không có khả năng ngay cả một thiên sứ trí tuệ cũng không để lại. Nếu quả thật là Julian, hắn nhất định rất muốn biết nhất cử nhất động của chúng ta sau khi quay lại.”
Metatron nói: “Có lẽ là Shipley.”
Mammon nói: “Cũng có thể lắm. Chúng ta đi xem Leviathan trước đã.”
Poggi làm đầu tàu gương mẫu.
Hắn chờ cơ hội này đã lâu.
Biệt viện của thành chủ nhìn bề ngoài, đồ sộ nguy nga, ngó bên trong, tóc gáy cũng phải dựng.
Poggi hỏi: “Bắt đầu từ lúc nào thẩm mỹ của thiên sứ lại mang hơi hướng Huyết tộc?”
Beelzebub trầm mặc một quãng thời gian rất lâu.
Ngay lúc Mammon định ngắt đường dây thông tấn, Beelzebub đột nhiên mở miệng, “Ta vừa nhận được một tin.”
Mammon phản ứng cực nhanh, “Liên quan đến giới thứ mười?”
“Rafael đã rời khỏi thiên đường, trước mắt phương hướng mà hắn đang đi...... hình như là giới thứ mười.”
“Là Thần hay là Michael?”
“Ta chỉ có thể khẳng định không phải Michael,” Beelzebub nói, “Chiếu theo độ sáng của vầng hào quang trên không trung địa ngục mà nói, ta cho rằng Michael không có ở thiên đường.”
Mammon nhướn mày, “Nga, Rafael ở giới khác giả thần lộng quỷ còn chưa đủ thích sao?”
“Ban đầu khi đọa lạc, ta vẫn luôn nghĩ Rafael đứng sau Michael là để đâm một dao sau lưng”, Beelzebub nói, “Không ngờ cuối cùng hắn cũng không ra tay.”
Mammon nói: “Có lẽ là Lucifer đại nhân muốn hắn nằm vùng thêm một thời gian nữa.”
Beelzebub thấp giọng cười.
Trước lúc đọa lạc, bọn họ đích thực đã nghĩ Rafael sẽ cùng phe với bọn họ, bởi vì trông thế nào hắn cũng không giống một thiên sứ không ham không muốn. Nhưng kết quả luôn khiến người ta phải mở mang tầm nhìn.
Beelzebub nghĩ nghĩ hỏi: “Có cần ta cho người đến giúp ngươi không?”
“Đối phó Rafael à?” Trong mắt Mammon tinh quang chợt lóe, “Không biết Asmondeus có nhớ Abaddon không nhỉ?”
“...... Hiểu rồi.”
Nhưng Abaddon quả thật đã có hơi nhớ Asmondeus.
Giới thứ mười ban đầu còn cảm thấy chút mới mẻ, nhưng đối diện với đám thiên sứ vô tình vô dục vô hỉ vô nộ như cỏ cây này quá lâu, hắn bắt đầu trở nên buồn bực. Loại buồn bực này rất nhanh chuyển hóa thành xung động muốn đánh nhau.
Nhưng ở giới thứ mười kẻ có thể đánh nhau với hắn không nhiều.
Poggi có thể đánh, nhưng là đánh đơn.
Metatron trái lại có thể đấu tay đôi, nhưng đối diện với hắn, xung động có lớn đến đâu cũng sẽ bị áp xuống. Trên đời này có một loại thiên sứ, không cần cánh trắng thuần khiết, không cần hào quang trên người, chỉ cần một nụ cười hiền hòa, liền có thể khiến hắn ở trong lòng hát vang bài Hallelujah.
Về phần Mammon, trừ phi có thể lập tức đánh chết hắn, bằng không mình nhất định sẽ bị nợ nần càng thêm chồng chất đè chết.
Abaddon vô cùng chán nản.
Trong thành đột nhiên truyền đến tiếng sụp đổ kinh hoàng.
Hắn lập tức giang những phiến cánh đen tuyền, bay về hướng phát ra tiếng động!