U Linh Tửu Điếm

Chương 114 : Tơ tình triền miên 1

Ngày đăng: 19:28 20/04/20


Con đường rất dài, xe xóc liên tục.



Asmar ngắm phong cảnh trôi qua ngoài cửa sổ…. và bóng hình phản chiếu nơi cửa sổ.



Jesse nhắm chặt mắt. Khi nói xong rồi, hắn không thèm để ý tới cậu nữa, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi. Chỉ lúc như thế này, cậu mới có thể không ngại ngần quan sát hắn, tuy rằng chỉ là một bóng dáng mơ hồ trong suốt, nhưng với cậu thế đã là thỏa mãn lắm rồi.



Cậu khẽ vươn tay. Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm tới ảnh phản chiếu, vào đôi mày dày đậm.



Tuy tóc hắn màu trắng, nhưng lông mày hắn vừa đen lại vừa dày.



Asmar tham lam vuốt rồi lại vuốt.



Đột nhiên, cậu phát hiện đôi mắt kia đã mở, đang nhìn về mình không hề chớp mắt.



Asmar giật mình, ngón tay vội thu lại thành nắm đấm, “Ngươi tỉnh rồi?”



Jesse thản nhiên hỏi: “Nhìn gì vậy?”



“Ta nhìn…” Cậu ngồi thẳng lên, mắt nhìn thẳng về phía trước, “Đây không giống đường tới hoàng cung.”



“Ngươi còn nhớ rõ đường tới hoàng cung?” Giọng Jesse đầy trào phúng.



Asmar cúi đầu không nói lời nào. Bởi lúc trước hắn đã từng từ hoàng cung bỏ trốn cùng Loudini.



“Không tới hoàng cung.” Có lẽ đã xem đủ bộ dạng bối rối của cậu, Jesse nói tiếp.



Mắt Asmar trợn lên kinh hoảng, cậu nghiến răng: “Ta là Tam vương tử Tinh Linh Giới.”



Jesse im lặng.



“Hoàng huynh sẽ không để ngươi làm bậy…” Hắn còn chưa dứt lời, đã bị Jesse ép vào cửa sổ.



“Nếu ta là ngươi, sẽ không làm cao ở thời điểm này đâu.” Jesse cười, nhưng ý cười chằng chạm tới khóe mắt, “Nếu muốn lôi thân phận tam vương tử ra, ngươi hẳn nên làm thế từ hơn một ngàn năm trước. Lúc này… Ngươi không thấy là quá muộn rồi sao?”



Asmar hoảng hốt tới ngừng thở. Mặt của cậu và hắn gần sát như vậy, chỉ cần ngẩng đầu lên, miệng mình sẽ hôn lên mũi hắn…. Giống như buổi trưa hôm nào, Jesse thừa dịp cậu ngủ say mà hưởng lợi.



“Thế nên, ngoan ngoãn đi.” Giọng Jesse đột nhiên mềm hẳn, “Ryan.”



Một tiếng “Ryan” này phá hỏng mọi suy nghĩ của Asmar. Cậu trợn tròn mắt, nhìn Jesse chậm rãi thối lui, vẻ mặt đã trở về cái bộ dạng không chút thay đổi ban đầu.
Sắc mặt Asmar trắng nhợt, nắm đấm bên người nắm rồi thả, thả rồi nắm, nhưng cuối cùng vẫn nhấc chân đuổi kịp.



Đi rồi lại đi, xa xa có tiếng nước xối truyền đến.



Quả nhiên, sau đó một lát, họ tới trước một thác nước đổ từ đỉnh núi xuống, bọt nước trắng xóa tung bay trên mặt hồ xanh biếc.



Jesse dừng lại bên bờ hồ.



Asmar do dự đi tới.



Jesse đột nhiên quay đầu, “Lúc đó chúng ta, gặp mặt ở đây lần đầu tiên.”



Asmar cúi đầu. Với cậu mà nói, đó không phải ký ức tốt đẹp gì. Vì cậu giết rắn của Jesse, nên hồi đó bị người ta không khách sáo ném đủ loại vu thuật Vu tộc lên người. Nhớ lại lúc đó, cậu còn chưa thể ra tay đã bị đánh gục.



“Ryan, nếu chúng ta có thể vính viễn dừng lại tại ngày hôm đó, thật tốt biết bao.” Hắn nhìn thác thước, chăm chú đến thần người.



Asmar lầu bầu: “Bị ngươi đánh tới hoa rơi nước chảy hả?”



“Ha…”



Asmar kinh ngạc ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy nụ cười không kịp thu về của hắn. Không phải cười nhạo cười lạnh cười hờ, mà là nụ cười thực lòng. Cậu đột nhiên phát hiện đã lâu lắm rồi cậu không nhìn thấy Jesse cười như vấy. Mà trái tim cậu, thì ra vô cùng mong có thể thấy nụ cười ấy.



Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Jesse quay đầu lại.



Bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không rời đi.



Nước mắt lại dâng lên, Asmar nhịn không được hạ giọng: “Xin lỗi.”



Ánh mắt Jesse một hồ nước lặng, không hề xao động. Hắn chỉ yên lặng mà nhìn, dường như muốn xem thấu Asmar.



“Ta…” Asmar còn định nói, hắn đã quay người đi. Quả quyết không hề lưu luyến quay đi.



Asmar tự giễu cười, ôm mặt.



Nước mắt từ khe hở chảy xuôi xuống.



Jesse quay đầu, nhìn bóng dáng bi thương kia, vẻ mặt khó đoán định.