U Linh Tửu Điếm

Chương 113 : Tuần trăng mật tại địa ngục 10

Ngày đăng: 19:28 20/04/20


Thạch Phi Hiệp vỗ tay, hào hứng nói: “Ta hiểu vì sao Lucifer sa đọa rồi.”



Isfel rất phối hợp, tiếp lời: “Vì sao?”



Bởi vì chỉ Địa Ngục mới phát huy hết giá trị tồn tại của hắn.” Ánh sáng rạng đông đó, nhất định phải ở chỗ tối mới hiển hiện hết. Nếu thế còn chỗ nào hợp hơn là Địa Ngục đâu? Thạch Phi Hiệp vì phát hiện của bản thân mà đắc ý mãi không thôi.



Asmodeus đột nhiên mở miệng: “Lúc Lucifer đại nhân làm phản, phần lớn Thiên Sứ đều vừa khóc vừa chiến đấu.”







Vừa khóc vừa đánh?



Thạch Phi Hiệp tự suy diễn thành hình ảnh. Một đám đáng ra nên cầm đao cầm kiếm hô đánh hô giết lại uốn éo vẫy khăn tay, vừa vẫy vừa kêu: “‘Ngươi đừng đi, chúng ta không thể không có ngươi…’ ‘Ngươi quay về đi, mình ta thật không chịu nổi, mau về đi…’ ‘Chỉ cần ngươi ở lại, cái gì ta cũng đồng ý. Dù ngươi muốn chiếm lấy ta, ta cũng…’



“Khụ khụ khụ!” Thạch Phi Hiệp nghẹn đến đỏ mặt tía tai.



“Ngươi làm sao vậy?” Asmodeus lo lắng nhìn hắn, rồi lại giống như ngại Isfel, vội cúi đầu.



Isfel thuần thục vỗ lưng Thạch Phi Hiệp. Suy nghĩ trong đầu hắn luôn đi mây về gió.



Thạch Phi Hiệp sờ mũi: “Uầy, ta chỉ đang nghĩ, chỉ đang nghĩ, Abaddon đi đâu mất rồi?”



Nếu Abaddon ở tại đây, nhất định sẽ cảm động tới phát khóc, vì họ nói đủ chuyện trên trời dưới bể rồi, giờ mới để ý có một người mất tích.



Isfel nói: “Ta tiễn hắn đi.”







Con người vẫn dùng tiễn biệt, chẳng lẽ…



Thạch Phi Hiệp khiếp sợ: “Không có nữa sao?”



Ánh mắt Asmodeus lập tức từ mặt đất nâng lên, hơn nữa còn trợn trừng.



Isfel nói: “Về nhà, dưỡng thương.”



Thương còn có thể dưỡng tức là còn có thể cứu, Thạch Phi Hiệp nhẹ thở phào, “Lúc nãy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”



Hai Thiên Thần Sa Đọa đang đánh hăng, không cần thận không kiềm chế được sức mạnh, lực trùng kích quá lớn, Abaddon bất hạnh bị lực trùng kích đánh trúng, hôn mê bay đi. Isfel lúc đỡ được hắn phát hiện nhà hắn cũng gần đó, nên thuận tiện bỏ hắn vào nhà rồi trở lại.



Nhưng mà, câu chuyện như thế vẫn có lỗ hổng.



Thạch Phi Hiệp nói: “Làm sao ngươi biết nhà Abaddon ở đâu?” Không phải ngươi chưa từng tới Địa Ngục sao?



Asmodeus nói: “Bởi vì trên nóc có ghi.”



“Ah?”



Isfel nhìn vẻ khó hiểu của Thạch Phi Hiệp, dẫn hắn bay tới phía nhà Abaddon.



Trong lúc vội vã, Thạch Phi Hiệp chỉ kịp vẫy tay chào Asmodeus.
Isfel nói: “Nhà hắn có người quét dọn.”



Belial nói: “Đúng đó, ta có mười người. Vốn định mời một người giúp ta đánh răng nữa, nhưng Đại nhân Lucifer không đồng ý.”



Thạch Phi Hiệp nói: “Vì sao?” Chẳng lẽ người lại thích để cái bộ dạng hắn lôi thôi lếch thếch miệng hôi rình?



Belial đáp: “Hắn nói, hắn sợ sau này ta sẽ mời một người chuyên môn giúp ta mở miệng mất.”



Thạch Phi Hiệp: “…” Cũng đúng, dù sao một tuần một lần cũng là có vận động.



Nhà Belial là một giáo đường trắng nhà, phía trước chăng một loạt đèn màu vàng cam.



Tuy là thế, căn phòng bên trong chẳng có dáng vẻ giáo đường chút nào, bài trí rất xa hoa.



Thạch Phi Hiệp được đưa vào phòng khách đã chuẩn bị. Lúc sắp xếp, Belial còn hỏi riêng một câu: “Thật sự chỉ cần một phòng sao?”



Đáp trả là ánh mắt sắc lẻm của Isfel.



Thế là Belial biết điều, không nói gì thêm nữa.



Vào trong phòng khách, Thạch Phi Hiệp rút ra kết luận, nơi này chính là một tòa biệt thự xa hoa khoác áo giáo đường.



Isfel nói: “Muốn ăn salad không?”



“Salad?” Thạch Phi Hiệp ngạc nhiên, thây đúng là đã hơi đói bụng, liền gật đầu, “Được.”



Isfel ra ngoài gọi người mang đồ ăn tới, lúc trở về Thạch Phi Hiệp đã chui vào nhà tắm.



Đến khi hắn đi ra, người giúp việc đúng lúc đưa salad tới.



Nhìn đĩa màu sắc rực rỡ, Thạch Phi Hiệp đã ngứa tay, không chờ đầu bếp xếp dao nĩa xong đã nhón lấy bỏ vào miệng.



“Ngon không?” Isfel nhìn hắn, đôi mắt sâu thẳm.



Thạch Phi Hiệp làm dấu OK, gật mạnh đầu. Không hổ là đầu bếp của Đại Ma Vương, có nghề!



Isfel nói: “Chờ ta ra rồi cùng ăn.”



Thạch Phi Hiệp nhìn cỡ đĩa, đúng là hơi ít, “Ừ.” Hiếm khi thấy Isfel để ý tới đồ ăn nha. Có lẽ là đói lắm rồi. Hắn quyết định làm vài miếng nữa, còn để lại hết cho Isfel. Dù sao hắn mới là người bay tới bay lui, rất tốn sức.



Isfel tắm không lâu, nhưng lúc hắn đi ra cái người đúng ra phải ngồi trên giường chờ hắn “cùng ăn bữa tối” đã ngửa mặt thở phì phò như lợn chết.



Hắn đứng ở đầu giường nhìn một lát, thấy là người kia tuyệt không thể giữa chừng tỉnh dậy mới quay đi ra bàn trà, thư thái ngồi xuống, chậm rãi ăn từng miếng salad hải sản.



Đồ ăn vào miệng, hương vị tan ra trên đầu lưỡi.



Hắn nhìn Thạch Phi Hiệp ngây thơ ngủ không hề hay biết đièu gì, môi khẽ nhếch lên.



Không sao cả, hẵng còn nhiều thời gian.