U Linh Tửu Điếm

Chương 118 : Tơ tình triền miên 5

Ngày đăng: 19:28 20/04/20


Asmar đúng là đã trở lại.



Ít nhất lúc Gin tới tiền sảnh Con Thuyền Noah đón hắn, xác nhận thẩn thể hắn không có vấn đề gì. Nhưng mà…



“Hắn nhìn sao như thể trúng tà vậy?”



Hughes đáp: “Có lẽ lặn lội đường xa, mệt mỏi.”



Gin còn muốn nói, lại bị Hughes liếc mắt ngăn lại.



Đợi Asmar như du hồn trôi lên lầu, Hughes mới hạ thấp giọng: “Tinh Linh Vương nói thân thể Asmar rất bình thường, vấn đề là ở tâm lý.”



Gin nhíu mày: “Vì sao hắn nói với người, không nói với ta?”



Hughes cười nửa miệng nhìn hắn không nói.



Gin đột nhiên nhớ ra ba ngày của mình khi xưa với Dea, lập tức cười bồi: “Ý ta là, chuyện như vậy tìm ta truyền lời là được rồi, không nên quấy rầy ngươi.”



Hughes mỉm cười: “Thật không?”



“Đương nhiên đương nhiên.” Gin thấy hắn không có phản ứng gì, lập tức biết điều câm miệng. Nhưng lòng lại bồn chồn lo lắng, Omedeto không lẽ đã phát hiện ra chuyện của hắn với Dea năm đó. Rượu vào lời ra, lên giường tiền rơi. Ai biết Dea liệu có vừa uống rượu rồi lại lên giường, xong cái gì cũng kể không.



Hắn càng nghĩ càng bất an, lẩm bẩm: “Thạch Phi Hiệp về nhanh chút có phải tốt không.”



“Đúng thế.” Hiếm khi Hughes phụ họa hắn.



“A? Ngươi cũng nghĩ thế?” Gin trợn tròn mắt.



Hughes dật đầu: “Có lẽ Phi Hiệp có thể khuyên giải Asmar.”



Gin nhẹ nhàng thở ra.



“Ngươi nghĩ cái gì đó?” Mắt Hughes hơi nheo lại.



“Haha, cũng thế đó cũng thế đó.” Gin ôm eo hắn, “Gần đây ta vận động ít quá, hay là ngươi theo giúp ta luyện tập đi.”



“Được lắm.” Hughes đồng ý rất sảng khoái.



Hai mắt Gin tỏa sáng.



Ba phút sau ——



Gin vừa chà vừa hậm hực nói: “Ta có thể chọn loại hình vận động khác không?”



“Có thể. Lau cửa sổ, gấp chăn, rửa bồn cầu, tùy ngươi chọn.” Hughes cầm khăn lau trong tay, thân thiện đáp.



“…” Gin cúi đầu, tiếp tục ngoan ngoãn lau sàn.



Sau một chuỗi dài biến cố, Con Thuyền Noah bắt đầu phát triển theo hướng tốt lên.



Đầu tiên là Isfel trở về.



Nhìn đôi cánh đen tuyền của hắn, Gin cảm khái: “Màu đen vẫn thuận mắt hơn. Bảo sao Thạch Phi Hiệp lại đi mua thuốc nhuộm lông.”



Hậu quả của câu cảm thán ấy là hắn bị Isfel lôi tới trước tiền sảnh đánh ba ngày ba đêm.



Lúc bọn họ đối chiến, trừ Antonio đến đưa thức ăn, Asmar làm nhân viên y tế, toàn bộ vắng mặt. Hughes lúc đầu còn tới xem, nhưng sau thấy bọn họ chơi rất ‘an toàn’, thì không còn quan tâm nữa.



Đến lần thứ năm mươi tám Gin được chữa thương, rốt cuộc giơ hai tay xin hàng, “Ta sai rồi, ta sai rồi. Ta sẽ không bao giờ nhắc đến ba chữ Thạch Phi Hiệp nữa.”







Vì thế hắn được chữa trị thêm lần thứ năm mươi chín.



Cũng từ đó về sau, ba chữ Thạch Phi Hiệp chở thành đại kỵ trong nửa năm, cho đến khi cửa chính rộng mở, ánh mặt trời chiếu vào, một con người xách bao lớn bao nhỏ thở hồng hộc đi vào hậm hực nói: “Vào lúc này, giúp đỡ quan trọng hơn cười chứ?”







Ánh mai hạnh phúc quyết định dừng lại tại Con Thuyền Noah, không rời đi nữa.



Đáng tiếc, ánh dương dù ấm áp, nhưng lại không thể chiếu rọi mọi ngóc ngách Con Thuyền Noah.



Như là Asmar.



Dù là một câu “Ngươi đã yêu hắn” của Thạch Phi Hiệp khiến hắn xúc động khó cưỡng, khiến hẳn tỉnh lại từ trong mê man, nhưng chân hắn vẫn ngập trong bùn, không thể tự thoát.



Bốn phía không có dây thừng, cũng không có cành cây, hắn không biết làm thế nào bước ra ngoài được.



Có lẽ, hắn cần một bàn tay giúp đỡ.
Thế nên, khi bọn họ tới Vu tộc, tất cả mọi người đều nghiển cổ nhìn.



Suy nghĩ và ý chí của Asmar trải một đường điều chỉnh, cuối cùng thanh tỉnh mà kiên định.



Cậu từ trên xe đi xuống, không nhìn tất cả mọi người mà nhằm thẳng hướng phòng Jesse.



“Hắn ở trong vườn thuốc.” Trưởng lão Ghul ở sau lưng cậu tốt bụng bảo.



Chân Asmar xoay, chạy tới vườn thuốc.



Victor muốn đi theo, lại bị trưởng lão Ghul gọi lại, “Hãy đem xe ngựa đậu tại nơi nó nên ở đã.”



Jesse nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa màu da cam, nụ cười trên mặt thật ngọt ngào.



Cảnh này đập vào mắt Asmar, lập tức biến thành chú rể đang say mê vì cô dâu.



“Ta không cho phép!” Cậu lớn tiếng.



Jesse sửng sốt quay đầu, đôi mắt mở lớn, kinh ngạc nhìn cậu.



Asmar vọt tới trước mặt hắn, thu hết dũng khí, nghĩ tới những lời Thạch Phi Hiệp chỉ đạo trước khi đi, lớn tiếng nói: “Ta là Tam vương tử Tinh Linh giới. Giờ ta quyết định gả cho ngươi, ngươi không được phép cự tuyệt! Ngươi dám cự tuyệt, ta sẽ giết cả nhà ngươi!”



“Cả nhà ta chỉ có một mình ta.” Jesse trở lại vẻ thong dong ban đầu, đứng dậy thản thiên nhìn cậu.



“Thế thì giết toàn tộc ngươi! Ta…” Asmar quyết tâm đạt mục tiêu bất kể trả giá, “Sau lưng ta không những có quân lực khổng lồ Tinh Linh giới, còn có đại biểu Cửu giới hậu thuẫn. Thế nên ngươi không thể cự tuyệt ta.”



“Nói cách khác, ta không cưới ngươi không được?”



“Đúng!” Asmar kiên định gật đầu.



Jesse đưa tay quệt mũi, “Không thể cự tuyệt?”



Trái tim Asmar run lên, nghiến răng gật đầu, “Không thể!”



“Vậy thì được.”







Asmar ngẩng đầu, không dám tin nhìn hắn.



Jesse nhẹ chọc cậu, ôm lấy cậu, cười nói: “Còn định tự tay trồng loài mật quất lan này, cầu hôn ngươi. Có điều nếu ngưoi chủ động như thế… thật khó cự tuyệt, ta đành tuân mệnh.”



“Mật quất lan?” Asmar nhớ ra, Tinh Linh giới có tục lệ đêm tân hôn uống rượu đúng chứ?



“Rượu mật quất lan là chế từ hoa mật quất lan. Ở Vu tộc, nó là loại hoa tình yêu.” Jesse buông hắn ra, trêu chọc, “Không phải ngươi không biết đó chứ?”



“Tức là…” Asmar cúi đầu nhìn hắn, “Hoa của ngươi là chuẩn bị tặng ta?”



“Ngươi nói xem?”



“Tức là, ngươi không có tính kết hôn với người bên ngoài?”



Jesse nói: “Chỉ có người bên ngoài là ngươi.”







Tức là, từ đầu đến cuối cậu bị Thạch Phi Hiệp lừa?!



“Asmar.” Tiếng Jesse đột nhiên trầm xuống.



“Ừm?”



“Không được phép lại rời đi nữa.”



“Ừ.” Cậu cũng không muốn chịu tội lần nữa. Asmar sờ mí mắt sưng sắp không mở nổi của mình.



“Không thì ta không cho ngươi xuống giường nổi nữa.”



“…”



Thạch Phi Hiệp hắt xì.



Hắn xoa mũi nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây là lần hắn lừa dối thành thật nhất.



Người bên ngoài, liên hôn… không phải đều phù hợp với Asmar cả sao?



Ây da, hắn đúng là càng ngày càng trung hậu thật thà.