U Linh Tửu Điếm
Chương 119 : Lữ hành nhân giới 1
Ngày đăng: 19:28 20/04/20
Chuyến du lịch của thành viên Con Thuyền Noah khởi xướng là nhờ cuộc đối thoại vô thưởng vô phạt của Raton và Gin.
Trong lúc chém gió, Raton đã thêm không ít mắm muối, mô tả Thạch Phi Hiệp gặp lại người yêu cũ ra sao, người yêu cũ có người yêu mới liên hợp sỉ nhục thế nào.
Nghe thế, Gin rất cảm thông, cũng biểu đạt niềm tức giận rất lớn. Hắn lập tức thề, thù này không báo, hắn sẽ đảo ngược tên mình lại.
Raton rất tán thưởng, cũng nói: “Gin có đảo ngược, vẫn là Gin. Lời thề này còn an toàn hơn mũ bảo hiểm nữa.”
…
Tất nhiên Gin không thèm so đo chút lời châm biếm đó, hắn chỉ lịch sự treo Raton lên đồng hồ báo thức tại nhà ăn lúc lắc một đêm thôi.
Nếu muốn trả thù, thì phải có đồng đảng. Nên bữa liên hoan đó, Gin rất chi là vô tình kể lại hết cho Isfel, câu chuyện lúc này đã trở thành tác phẩm đủ mắm muối của Raton lẫn nghệ thuật pha chế của hắn.
Ở phiên bản này, Thạch Phi Hiệp biến dạng hoàn toàn, thành đứa ngốc bị thế nhân áp bách sỉ nhục. Nếu lúc ấy không có Raton, Thạch Phi Hiệp không biết chừng đã bị bắt tới một hòn đảo vô danh, rồi thể xác và tinh thần bị tra thấn chết đi sống lại.
Đêm hôm đó, Thạch Phi Hiệp kinh ngạc phát hiện lửa dục vọng của Isfel hừng hực khác thường.
Hôm sau, Isfel trình Thiên Đường hai bản công văn, lệnh xin tới nhân giới và kế hoạch khảo sát nhân giới vào lần kế tiếp cổng kết nối giữa nhân giới và Con Thuyền Noah mở ra.
Từ đó trở đi đã mười ngày, Thiên Đường không có động tĩnh.
Vì thế, Isfel lại thành kính gửi thư đi lần nữa. Lần này nội dung thư lời ít ý nhiều, chỉ có một câu: “.Ba ngày sau, Thiên Đường gặp mặt.”
…
Sau khi bản kế hoạch và lệnh xin phép được gửi đi 12 ngày, Isfel cuối cùng nhận được thư chấp thuận, trong thư cũng chỉ có một câu: “Trân trọng của công, trân trọng hoa cỏ, trân trọng nhân giới, mọi sự tốt lành.”
Thế là, Isfel tuyên bố tin tức đó ra.
Nhưng xét đến thời gian cổng kết nối giữa Nhân giới và Con Thuyền Noah mở ra quá ngắn, nên toàn bộ hành trình chỉ giới hạn trong một giờ.
Raton vì thể chuẩn bị một lượng Kim tệ rất lớn.
Gin hỏi Thạch Phi Hiệp: “Ngươi chắc là ở Nhân Giới sẽ có nơi cho hắn đổi chứ?”
Thạch Phi Hiệp nói: “Không chắc.”
“Để hắn thử rồi, lần sau ta có thể biết.”
“…” Gin trầm ngâm suy nghĩ, “Không phải ngươi đang tính xem ta làm chuột bạch đó chứ?”
Thạch Phi Hiệp cười vui vẻ: “Ngươi đống ý hiến thân làm thí nghiệm canh thịt dơi hoa quả sao?”
“…” Gin nhe răng, “Đừng quên, ta có thể hút màu.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Giờ răng nanh không thịnh hành nữa rồi.”
“Vì sao?”
“Vì chúng ta có ống hút.”
“…”
Con Thuyền Noah cuối cùng cũng chờ tới ngày 1/4.
Nhân giới vừa lúc là 15 tháng tư.
Đây là trọc phú, trọc phú trong trọc phú!
Miệng Thạch Phi Hiệp lại giật như động kinh. Kiểu trọc phú đó hồi làm khách sạn hắn gặp không ít, nhưng những người đó tuy thích tiêu tiền, cũng không ngốc tới mức thẳng ruột ngựa như vậy.
Một người đàn ông mặt vest giày da tóc húi cua từ trong đi ra, “Ta là quản lý tiêu thụ nơi này, họ Hồ.”
Hắn rút một tá danh thiếp từ trong túi áo ra, định phân phát, thì bị Hughes giành trước, “Giám đốc của chúng ta chưa vào giờ chạm vào thứ chưa qua tiêu độc kiểm tra.”
…
Hughes, sao cậu cũng….
Thạch Phi Hiệp hết nói.
Quản lý Hồ cười gượng. “Tất nhiên tất nhiên. Xin hỏi các vị định mua xe như thế nào?”
Hắn nói xong, tiếp tân viên ghé lại thì thầm vào lỗ tai.
Mắt quản lý sáng lên, “Mời qua bên này. Chúng ta vừa nhập mẫu mới nhất năm 2009, rất có phong thái vương giả. Ngài nhất định sẽ thích!”
Hắn vừa nói vừa đi vào trong.
Thật ra Vưu Bành Nam ngay từ đầu đã thấy bọn họ rồi, nhưng hắn là CEO mới của MCG, thân phận địa vị đã khác, hơn nữa cũng muốn xem nhân viên của mình làm ăn thế nào, nên không có đi ra. Đến khi Thạch Phi Hiệp đi tới, mới nhận ra.
“Ồ? Không phải ngài Thạch đây sao?” Vưu bành nam rút tay từ trong túi quần ra, tiến tới một bước, giơ tay tới trước, “Từ lần ngươi chào từ biệt, ta theo lời ngươi đã tìm thông tin về khách sạn Noah mãi, nhưng không thể tìm ra được. Giờ có thể gặp ngươi thật quá tốt.
Hughes rút ra một cái nhíp, kẹp lấy bàn tay hắn, cẩn thận nhìn: “Móng tay có dơ bẩn, bàn tay có vi khuẩn, vật phẩm thuộc loại D, không thích hợp tiến hành tiếp xúc trực tiếp hay gián tiếp.
…
Vưu Bành Nam rút tay lại, nói với Thạch Phi Hiệp: “Bọn họ là…”
Hughes nói: “Ta là thư ký nghiệp vụ của giám đốc.”
Gin nói: “Ta là thư ký sinh hoạt của giám đốc.”
Antonio: “Ta là tài xế.”
Victor bị Gin ám chỉ, nhỏ giọng nói: “Ta là bảo tiêu.”
Có điều dù hắn có nói nhỏ nữa, với người khác cũng chẳng khác nào sét đánh ngang tai.
Vưu Bành Nam hốt hoảng nhìn Isfel, sau đó thầm giật mình. Gin, Hughes, Antonio đều là những người đẹp hiếm có, nhưng Isfel thì là một vẻ đẹp khó có thể hình dung. Dù hắn là nam, vẫn cứ bị kích động khác thường.
Isfel thản nhiên: “Ta là tình nhân của hắn.”
…
Vưu Bành Nam choáng.
Raton kéo áo Gin, hạ giọng: “Ta tự giới thiệu làm sao?”
Gin ngẫm nghĩ: “Con bạn của Giám đốc.”
Raton: “…”