U Linh Tửu Điếm

Chương 120 : Lữ hành nhân giới 2

Ngày đăng: 19:28 20/04/20


Vưu Bành Nam nhìn Thạch Phi Hiệp.



Thạch Phi Hiệp mỉm cười: “Chỉ đi mua xe nên không mang nhiều người. Khó coi rồi, thứ lỗi.”



“…” Vưu Bành Nam cười gượng, “Nào có nào có.” Hắn từng mắt nhìn quản lý Hồ đang đứng cạnh.



Quảng lý Hồ lập tức biết điều tiến tới một bước: “Giám đốc hay là xem trước bảo bối của chúng tôi đi. Vua Gió bản 6.0, trong nước chỉ có hai chiếc…”



“Ý ngươi là ngoài Giám đốc của chúng ta, còn có người có thể mua được nó?” Gin cau mày.



Quản lý Hồ há mồm, không biết nói tiếp như thế nào. Thực ra, Trong nước chỉ có hai chiếc là nói theo thị trường nội địa, nước ngoài chắc chắn nhiều hơn.



Gin nói: “Ngươi không biết đối với Giám đốc của chúng ta, thế là sỉ nhục lớn sao?”







Quảng lý Hồ oán giận: Dùng xe mà gọi là sỉ nhục? Thế Giám đốc của các ngươi mỗi lần ra ngoài dùng bình oxi luôn đi, lỡ bất cẩn hít vào khí co2 người khác thở ra càng là sỉ nhục!



Vưu Bành Nam im lặng quan sát mấy người Thạch Phi Hiệp, Isfel, Gin đều là những gương mặt lạ lùng, thầm hiểu. Hắn sống bao nhiêu lâu nay, kiểu người gì cũng gặp rồi, nhưng chưa từng thấy những kẻ… khoa trương như vậy. Nhưng người như thế bình thường chỉ tồn tại ở một nơi – sân khấu.



Gin nói: “Chẳng lẽ không có chiếc xe nào độc nhất vô nhị?”



Quản lý Hồ khó xử nhìn Vưu Bành Nam.



Vưu Bành Nam đã có suy đoán của mình, nên vẻ mặt thư giãn hơn hẳn, “Nếu đã thế, sao Giám đốc không mua cả hai chiếc xe luôn?” Hắn cố ý nhấn nhá hai chữ giám đốc, trong mắt ánh lên ý cười.



Không đợi Thạch Phi Hiệp trả lời, Gin đã giành nói: “Được đấy. Mua một cái, đập một cái.”



“…” Thạch Phi Hiệp bị shock trước phong cách trọc phú không cần ai dạy dỗ của hắn.



Vưu Bành Nam nói.: “Lát nữa Lục Du sẽ đến, hay là chúng ta ngồi lại nói chuyện? Ta vô cùng tò mò về khách sạn Noah của ngài.”



Hughes nhìn đồng hồ: “giám đốc nửa tiếng nữa có cuộc họp.”



“Ầy…” Thạch Phi Hiệp vừa định mở miệng, đã bị Gin cắt ngang, “Cuộc họp này cánh Tây Nhà Trắng đã xác nhận mấy lần, không thể thay đổi.”







Nhà Trắng… cánh Tây?!



Thạch Phi Hiệp ngậm chặt miệng.



Vưu Bành Nam cũng sửng sốt. Hiển nhiên hắn không dám nghĩ đám người này có thể chém gió tới nước ấy. “Nhà Trắng cũng có hứng thú với khách sạn Noah sao?”



Thạch Phi Hiệp hàm hồ đáp: “Quả là đang có một hạng mục cần bàn.”



“Là hạng mục gì? Có thể hé lộ không?” Vưu Bành Nam giờ càng tò mò không biết bọn này còn diễn được thêm thế nào nữa.



Gin cự tuyệt thẳng thừng: “Không thể?”



Cửa tự động tách ra hai bên.



Tiền Lục Du mặc bộ đồ văn phòng màu oải hương, mặt bình thản đi tới.



“Du Du, em xem ai tới này.” Vưu Bành Nam thân thiết chào..



Tiền Lục Du sửng sốt, “Phi Hiệp?”



“Phải gọi là Giám đốc.” Vưu Bành Nam một lời hai ý.



Thạch Phi Hiệp trộm liếc Isfel, nói: “Tiền tiểu thư.”



Vẻ kinh ngạc trong mắt Tiền Lục Du rất rõ ràng.
Đất rung chuyển.



Tựa như đang rên rỉ vì đau đớn.



Đột nhiên, vô số tia sáng màu đỏ máu từ bốn phương tám hướng tụ lại, biến thành ảo ảnh một thiên thần sa đọa cánh đen tóc đen.



“Lucifer?” Ảo ảnh hừ lạnh, “Ta không tới tìm ngươi, ngươi đã tự tìm tới cửa.”



Quần sáng nhẹ giọng cười, trên bàn tay bạch ngọc xuất hiện một viên ngọc màu đen.



“Hắc tinh châu?” Ảo ảnh biến sắc, “Ngươi phong ấn thân thể ta trong hắc tinh châu? Thảo nào bao năm nay, ta không cảm giác được sự tồn tại của nó.”



Tiếng Lucifer như tiếng trời, dù ảo ảnh trước đây hận hắn thấu xương, nghe vào tai tâm tình lại không khỏi tốt lên. “Nếu ngươi muốn hòa giải, trước trả thân thể cho ta.”



“Hòa giải?” Hắc tinh châu lăn tròn trong bàn tay hắn. “Lý do là gì?”



“Nếu ngươi muốn đánh bại Thiên Đường, nhất định phải có ta trợ giúp!” Xét điểm này, ảo ảnh rất tự tin.



“Không hứng thú.”



Ảo ảnh trầm mặc, “Thế lễ vật này thì sao?” Bàn tay hắn đưa xuống dưới rồi giật lên, một thần thể tuyệt đẹp trần trụi xuất hiện.



Đây là một thân thể hoàn mỹ. Chỉ xét gương mặt kia thôi, đã khiến mọi lời ngợi khen có thể tồn tại trên đời đều trở thành nhạt nhẽo.



“Nếu ta đoán không sai, hẳn ngươi muốn nó?” Giọng hắn đầy tự tin.



Ánh sáng nhạt bớt.



Ảo ảnh nhìn gương mặt đã nhìn cả vạn năm nhưng vẫn phải ngưỡng mộ, nín thở lại.



Lucifer nhìn thân thể tuyệt đẹp nằm dưới đất, thản nhiên: “Dù giống, nhưng đồ giả vẫn là giả, sao có thể so với một phần vạn hào quang của bản tôn?”



Ảo ảnh khinh thường: “Có gì khác? Ít nhất hắn không thích để tâm chuyện vụn vặt.”



“Ngươi muốn đổi gì?”



“Thân thể!” Ảo ảnh quyết liệt trả lời.



“Nếu thế, đi lấy đi.” Lucifer đưa tay xé rách không gian, ném hắc tinh châu vào khe hở.



Ảo ảnh trợn mắt, “Ngươi làm gì vậy?”



Lucifer yên lặng thưởng thức vẻ nổi giận của hắn, cảm thấy đủ, mới lạnh nhạt nói: “Thân thể ngươi đã bị tổn thương quá nặng, hắc tinh châu cũng không chữa được. Thứ duy nhất có thể giúp ngươi, là tình yêu của con người.”



Ảo ảnh cười nhạt: “Yêu?”



“Hắc tinh châu sẽ rơi vào trong thân thể con người, hấp thu năng lượng từ tình yêu không ngừng của con người đó, cho đến khi thân thể ngươi hồi phục.”



Ảo ảnh nghiến răng: “Kể cả khi thân thể hồi phục, ta phải đi đâu tìm chứ?”



Lucifer nói: “Ta sẽ giúp ngươi.” Đầu ngón tay hắn ngưng tụ một quầng sáng nhỏ, bay về phía ảo ảnh.



Ảo ảnh suy xét, không hề tránh. Lấy thực lực hiện tại của hắn, có muốn tránh cũng tránh không được, cứ hiên ngang tiếp nhận đi.



Tia sáng bạc nhập vào trán ảo ảnh.



Ảo ảnh cảm thấy như có sét đánh trong đầu, mất đi ý thức.



Lucifer nhìn quầng sáng đỏ bay về Nhân Giới, khép lại không gian, sau đó lơ đãng nhìn thân thể trên mặt đất: “Ta ghét người khác nhìn thấy thân thể ngươi, kể cả là giả cũng vậy.”



Khẽ phất tay, thân thể đó biến mất.