U Linh Tửu Điếm

Chương 23 : Dây dưa

Ngày đăng: 19:27 20/04/20


Editor: Tsuki813



Beta: Hiên



Mái tóc dài không kém gì so với Isfel toát ra quầng sáng mờ ảo trên sắc tối đen huyền. Vóc người thon dài, dung nhan tinh xảo, nhưng điều làm người khác chú ý nhất chính là hai vành tai nhọn hoắt y như Dea. Tinh linh hẳn là tộc người tốt bụng và thân thiện, nhưng chẳng hiểu vì sao, Thạch Phi Hiệp chỉ cảm nhận được trên người người này khí tức rất lạnh lẽo.



Raton ở bên cạnh hít một hơi, “Omedeto!”



“Ai?” Nghe hình như là đại nhân vật.



Giọng Raton hạ xuống càng thấp, “Tinh linh vương.”



Tinh linh vương?



Thạch Phi Hiệp vô ý thức quay lại nhìn Dea. Hắn tuy rằng vẫn đang đứng thẳng, thế nhưng từ vai trở xuống đều đang kịch liệt run rẩy y như cái điện thoại di động.



Omedeto đối mọi người một cái liếc mắt cũng không có, lại trực tiếp phóng thẳng đến bên Dea, “Gần đây có khỏe không?”



Isfel lạnh nhạt nói: “Theo phép tắc, ngươi hẳn là nên hỏi ta trước?”



Omedeto nhún vai, “Ta có lúc nào theo nguyên tắc sao?”



Thạch Phi Hiệp phải dâng kính ý trước thái độ thẳng thắn của hắn. Vẫn cứ tưởng chỉ có loài người da mặt mới dày, không nghĩ rằng tinh linh cũng không thua kém.



Abadon đột nhiên kêu lên: “Thằng con mất nết của ta đâu rồi?”



......



Ánh mắt Gin, Raton và Asha đồng loạt bắn thẳng về phía Thạch Phi Hiệp.



Thạch Phi Hiệp không thể làm gì khác hơn là cười gượng nói: “Abaddon đại nhân vĩ đại, lệnh công tử bởi vì hôm nay vui chơi quá mệt mỏi, cho nên bây giờ đang nghỉ ngơi.”



......



Abaddon khó tin nói: “Hắn cũng có ngày mệt đến xỉu? Ahaha, thật thú vị.”



Nếu như ông biết sự thật, chỉ sợ một chút thú vị cũng không thấy.



Abaddon nhìn về phía Gin, “Ha! Lão đại nhà ngươi gần đây khỏe không?”



Gin nói: “Nếu không gặp ác mộng, hẳn là ngủ cũng không tệ lắm.”



Omedeto chậm rãi đi tới trước mặt Dea, “Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của ta.”



Dea chậm rãi ngẩng đầu, trên gương mặt tuyệt mỹ tràn đầy chán ghét cùng căm hận, “Nếu như câu hỏi của ngươi không bao gồm ngày hôm nay, ta đây quả rất tốt.”



Omedeto yên lặng nhìn hắn, khóe miệng hơi nhếch lên, “Ừm. Vậy là tốt rồi.”



Thạch Phi Hiệp lén lút hỏi Raton, “Bọn họ xảy ra chuyện gì vậy?”



Raton cũng lén lút trả lời: “Không liên quan đến ngươi.”




“Tinh linh đã từng là sủng nhi của thần, trong trận thánh chiến tạo phản của Lucifer, họ vẫn luôn kề vai chiến đấu bên thần. Cũng vì như thế, trong lúc chiến đấu, không ít tinh linh bị phản quân lây truyền sa đọa, mà đã trở thành hắc ám tinh linh.”



Thạch Phi Hiệp nói: “Trọng điểm là cái gì?”



Gin trừng hắn liếc một cái, “Ta đang nói bối cảnh.”



Thạch Phi Hiệp nói thầm: “Ta không tính di cư đến tinh linh giới.”



Gin không để ý tới hắn, “Để phân biệt, tinh linh không bị truyền nhiễm thì được gọi là quang minh tinh linh.”



Hughes thấy Thạch Phi Hiệp đã sắp không nhịn được, liền giải thích: “Dea là quang minh tinh linh, tinh linh vương là hắc ám tinh linh.”



Thạch Phi Hiệp quả nhiên hăng hái lên, nói: “Chẳng lẽ là một hồi chuyện Romeo và Juliet sao?”



Gin tiếp tục bài giảng lịch sử của hắn, “Có phân chia, còn có chiến tranh. Để tranh đoạt vị trí tinh linh vương, quang minh tinh linh cùng hắc ám tinh linh bắt đầu Quang ảnh chi chiến kéo dài ngàn năm.” (Cuộc chiến ánh sáng)



Thạch Phi Hiệp lại nhìn về phía Hughes.



Hughes tràn ngập áy náy mà lắc đầu nói: “Những cái khác ta không rõ ràng lắm.”



Gin khiêu khích nhìn Thạch Phi Hiệp.



Thạch Phi Hiệp vỗ Raton đích vai, “Ngươi nói.”



Raton nói: “Omedeto đại nhân lãnh đạo các hắc ám tinh linh khác cuối cùng giành được chiến thắng Quang ảnh chi chiến, trở thành Tinh linh vương. Dea là dũng tướng bên quang minh tinh linh. Có điều Omedeto vẫn rất coi trọng hắn.”



Thạch Phi Hiệp nói: “Xem đi xem đi, đây gọi là ngắn gọn mà hàm súc.”



Gin khinh thường nói: “Khô cứng mất mỹ cảm.”



Thạch Phi Hiệp đột nhiên vỗ bàn, rồi lập tức ăn đau đến xoa xoa tay nói: “Lẽ nào cái tên cấp Dea xuân dược là Tinh linh vương?” Không nghĩ tới không nghĩ tới nha, cái tên Tinh linh vương thoạt nhìn gương mẫu thế, hóa ra cũng làm chuyện loại này. Trách không được tinh linh tai phải dài, ra là để phân biệt với loài người, để nhắc nhớ người ta không hạ thấp mình làm bạn với họ.



Gin thấy sắc mặt Hughes trầm xuống, vội vàng nói: “Không phải xuân dược, là ma chú.”



Thạch Phi Hiệp cảm khái nói: “Còn không cần uống thuốc.”



“......” Gin vạn phần hối hận đã bắt đầu đề tài này.



“Ma chú không phải ta hạ.”



Giọng Omedeto từ phía sau bọn họ vang lên.



Thạch Phi Hiệp trong khoảnh khắc xoay người đột nhiên trong đầu hiện lên ý nghĩ ——



Các bạn trẻ thử nghĩ, còn có cái gì tệ hơn lúc nói xấu người khác bị bắt quả tang đây?



Chính là phát hiện người bắt quả tang rất cường đại.



Thẻ sách kẹp ngang