U Linh Tửu Điếm
Chương 27 : Se duyên
Ngày đăng: 19:27 20/04/20
Editor: Tsuki813
Beta: Hiên
Dea đi rồi, hành trình mới tính là qua được một chặng. Dầu như thế nào, lăn qua lộn lại cả buổi, cuối cùng cũng đã được yên tĩnh.
Isfel, Abaddon và Bogi vỗ sáu cái cánh, cùng bay đi.
Thạch Phi Hiệp vốn định đi ngủ một giấc bồi dưỡng tinh thần, phục hồi sinh lực, một phen kinh hồn táng đảm như vậy đã khiến sức lực hắn bay hết cả. Nhưng không đợi hắn quay đi, Gin đã dùng thái độ cực kỳ thân thiên, mang nụ cười hiền hậu trên môi xách hắn đi vào một phòng trống.
Asha ngơ ngác chạy theo, nhưng bị Gin sớm nhốt hắn ở bên ngoài
Sau cánh cửa, Thạch Phi Hiệp thở dài nói: “Còn tiếp tục thế này, sớm muộn gì ta với ngươi cũng sẽ bị đồn đại.”
“Không thể nào.” Gin rất tự tin nói, “Tất cả mọi người biết ta dù bị mù, cũng không thể nào làm ra loại chuyện đó.”
Thạch Phi Hiệp đột nhiên bám dính lên cửa sổ, đập kiếng kêu gào: “Tinh linh vương..... Ngươi trở về đi. Ta khai, ta cái gì cũng khai! Ngươi chỉ cần bỏ mấy túi Kim tệ là có thể mua ta!” (Sao giống bán thân quá vầy nè =)))))))
Gin nghe hắn rống xong, khoan thai nói: “Hừm. Đa tạ ngươi đã nhắc nhở ta hiện tại giết người diệt khẩu còn kịp.”
......
Thạch Phi Hiệp ủ dột cúi đầu nói: “Kỳ thực, ta sớm biết sẽ có một ngày hôm nay.”
Gin: “......”
“Cho nên, ta đã sớm để lại một phong di thư, bên trong đem chuyện ngươi cùng Dea tường tường tận tận kể lại một cách minh minh bạch bạch.” (Tsu: =”=)
Gin: “......”
“Ta đã đem gửi nó cho người ta tin tưởng nhất. Ta từng nói với hắn, nếu có một ngày ta mất tích liền ba ngày hoặc là đã chết, thì đem thư đó công khai.”
Gin: “......”
Thạch Phi Hiệp giương cằm, dùng khóe mắt liếc Gin, “Cho nên, hiện tại ngươi nên nghĩ làm thế nào bảo vệ ta thật tốt. Ta nếu có bề gì, lá thư đó liền......”
Gin chớp chớp đôi lông mi sắc vàng lấp lánh, “Nghe nói Con thuyền Noah chỉ có một con người.”
Thạch: “......”
“Cho nên, ngươi chạy đâu tìm người ngươi tín nhiệm nhất?”
Thạch: “......”
Gin nói: “Hơn nữa, tuy rằng Con thuyền Noah không có TV, nhưng vẫn có sách. Vậy nên, cái thủ đoạn lật đi lật lại lật tới lật lui đều cũ rích thế này, ngươi bớt dùng đi.”
Thạch: “......”
Gin nhướn mày nói: “Bây giờ, quyết định của ngươi là?”
......
“Nghiệt duyên?” Gin tổn thương, “Ngươi còn nói chuyện tình tốt đẹp xưa kia giữa ta và hắn là nghiệt duyên?”
Thạch Phi Hiệp nói: “Ta đã rất hàm súc rồi, ta vốn muốn nói là oan nghiệt.”
......
Nghĩ đến Dea khi bị hạ tình chú, cũng coi như là lợi dụng người ta lúc khó khăn, Gin khóe miệng run rẩy hai nhịp thì, bất đắc dĩ nói: “Vậy ngươi có biện pháp nào?”
Thạch Phi Hiệp nói: “Đầu tiên, chúng ta phải giá họa Giang Đông.”
Gin hiếu kỳ nói: “Giang Đông là ai?”
......
Thạch Phi Hiệp nói: “Ta chỉ tùy tiện lấy ví dụ thôi mà. Ý ta nói là, có ai từng xuất hiện ở Con thuyền Noah một thời gian, sau lại lăn ra chết không?”
“Vì sao lại phải chết?”
“Chết đi là hay nhất, chết rồi không có đối chứng. Dù chúng ta vu oan giá họa thế nào, hắn cũng không có cách cãi lại. Hắc hắc, có bản lĩnh thì hắn dựng xác chết sống dậy mà hỏi.” Thạch Phi Hiệp nói, lại cảm thấy làm người cũng không nên quá bỉ ổi, bổ sung thêm, “Đương nhiên, dù là xác chết vùng dậy tới tìm ngươi, ngươi cũng không sợ. Dù sao thì đôi bên đều ngủ quan tài, ai cao quý hơn ai chứ?”
Gin khó chịu kêu lên: “Ta là huyết tộc cao quý vĩ đại! Đương nhiên là ta cao quý.” Dừng một chút, “Không đúng, ngươi dám đem xác chết so sánh với ta?”
Thạch Phi Hiệp cười làm lành nói: “Nếu không phải đã chết, nào dám so với ngươi? Thế không phải muốn chết sao?”
Gin suy nghĩ một chút, thoả mãn gật đầu nói: “Có lý. Được rồi, theo điều kiện ngươi nói, ta biết hai người. Một người là người sói Obie. Nghe nói sau khi hắn rời khỏi Con thuyền Noah không bao lâu, trong một lễ hội ăn nhiều quá nên đã lăn ra chết.”
......
Thạch Phi Hiệp đối với như vậy hưởng thụ hựu vô tri đích chết kiểu này báo dĩ kính phục.
Thạch Phi Hiệp đối với kiểu chết trong hưởng thụ không hay biết cái chi này vô cùng kính phục.
“Còn một người lùn nữa. Nghe nói lúc hắn làm khách tại tộc Người khổng lồ, chết đuối trong bồn tắm.” (Tsu: =”=…)
Thạch Phi Hiệp đập tay một cái, “Chính hắn”
——————————————————————————–
Thẻ sách kẹp ngang
——————————————————————————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chúc mọi người lễ Trung Thu vui vẻ hoàn mỹ, sum vầy sum vầy.