U Linh Tửu Điếm

Chương 28 : Se duyên 2

Ngày đăng: 19:27 20/04/20


Editor: Hiên



Beta: Tsuki813



“Vì sao?” Nghĩ đến chuyện Dea xinh đẹp ghép với bác người lùn Nani lôi thôi lếch thếch mặt quả mướp, Gin đã thấy gai ốc đầy mình. Đấy rõ rành rành là chuyện Bạch mã hoàng tử và người lùn đáng yêu phiên bản Cửu giới.



Thạch Phi Hiệp kha kha cười gian: “Ngươi nghĩ giữa người sói và người lùn, Dea sẽ thích ai?”



“Người sói.” Gin đáp không do dự. Thật ra vấn đề này không cần phải nghĩ, cứ xem bình thường Dea đi sát với Antonio thế nào, tránh Raton thế nào là biết.



Thạch Phi Hiệp nói: “Thế ngươi nghĩ Dea có thích người lùn Nani không?”



“Không.” Gin một tiếng chắc hơn cả đinh đóng cột, “Tuyệt đối không thể.” Thực tế, khi đó Dea cả nhìn cũng không nhìn hắn quá một giây.



Thạch Phi Hiệp vỗ tay: “Từ “Không” nghe đúng hơn.”



Gin ngờ vực nói: “Sao lại đúng? Rõ ràng là sai. Dea không thể thích Nani, sao còn cùng với hắn được?”



Thạch Phi Hiệp trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi nghĩ khi Dea với ngươi là vì thích ngươi sao?”



Gin cúi đầu suy nghĩ, sau đó vẻ mặt chân thành gật đầu.



Thạch Phi Hiệp thở dài: “Nói lời từ trái tim đi.”







Gin do dự, giơ ngón út lên bấm một đoạn nhỏ, “Thích một chút.”



Thạch Phi Hiệp không nói gì nhìn hắn, hai con mắt viết đầy những dòng “Trái tim hỡi hãy để lương tâm lên tiếng.”



Gin thẹn quá phát khùng cất lời đe dọa: “Ngươi đừng được một tấc lại tiến một thước.” Ranh năng to tướng nhe ra khỏi môi uy hiếp.



Thạch Phi Hiệp lập tức mỉm cười: “Thực ra ta cũng thấy có một chút.”



Gin không nhịn nổi rạng rỡ mặt mày: “Thật sao? Có một chút phải không? Sao ta không nhìn ra?”







Nhìn không ra còn kêu có một chút? Ngươi tưởng là vi khuẩn chắc?



Thạch Phi Hiệp biết thời thế chuyển chủ đề tức khắc: “Cái này không quan trọng. Quan trọng là… là có thích rồi.”



“Ta nghĩ chuyện đó mới quan trọng. Rất quan trọng.” Gin cố chấp không tha. Tuy miệng hắn chưa từng nhắc đến chuyện này bao giờ, nhưng mới có ba ngày đã bị vứt bỏ vẫn là ác mộng đeo bám hắn không thôi.


Thạch Phi Hiệp hít sâu một hơi, há mồm bừng bừng khí thế: “Ta vốn nghĩ Omedeto biết kẻ kia là người lùn, nhất định sẽ hiểu Dea vì bị tình chú mới chịu ép buộc. Thế nên hắn sẽ không trách Dea, mà còn áy náy. Bởi vì kẻ thi chú là em trai hắn, hắn là nguyên nhân tai nạn. Nhưng giờ xem lại, Omedeto xem chừng không phải loại có thể dùng lý trí bình thường xét đoán được… Hắn đã ở ngoài phạm vi dự đoán của ta, thế nên, xin ngươi đi tìm cao nhân giúp đi!”



Hắn nói xong, còn thở hổn hển mấy hộc.



Gin vỗ tay một cái: “Biện pháp hay!”



Thạch Phi Hiệp ngẩn ngơ, mồm há to, “Hả?”



Gin mỉm cười nói: “Dù sao cũng rất đáng thử.”



Thạch Phi Hiệp nói: “Nhưng còn tộc người lùn…”



Gin nói: “Chúng ta cùng cầu nguyện xin thần cho họ vượt qua ải bình an đi.”



Bỉ ổi, quá sức bỉ ổi.



Thạch Phi Hiệp nói: “Sao ngươi nhất định muốn khiến Omedeto và Dea giảng hòa?”



Gin chăm chú nói: “Bọn họ vui vẻ với nhau, sẽ không nhắc tới chuyện này nữa, đó mới là trừ hậu họa sạch sẽ, ta mới có thể vô tư sống. Chứ nhỡ lúc nào họ nhớ lại, lại rùm beng lên một trận, ta sẽ gặp nguy rồi còn gì?”







Bỉ ổi, ta không nên dùng ngươi tả Gin, đây là vũ nhục cho ngươi.



Thạch Phi Hiệp thành tâm sám hối.



Gin nói: “Vẫn còn một vấn đề, ngươi đã nghĩ giải quyết thế nào chưa?”



Thạch Phi Hiệp nói: “Vấn đề gì?”



“Làm sao để Dea hợp tác.”



“…” Thạch Phi Hiệp tràn đầy hy vọng nhìn hắn, “Thế ngươi nghĩ có được hay không?”



Gin vuốt răng nanh, thở dài nói: “Ngươi biết vốn đã nhiều lắm.”







Thạch Phi Hiệp cười tươi như hoa, “Để ta nghĩ, để ta nghĩ, ta thích nhất là giải đố. Mỗi lần suy nghĩ một vấn đề khó, ta đều rất là vui thích! Haha… Ha ha ha…”



Gin thỏa mãn gật đầu nói: “Như thế không phải rất hay sao?”



Trong tiếng cười vui sướng hân hoan, Thạch Phi Hiệp hạ mí mắt, trong bụng thầm suy tính.