U Linh Tửu Điếm
Chương 39 : Trả phép
Ngày đăng: 19:27 20/04/20
Edit: Tsuki813
Beta: Hiên
“Tổng giám đốc!” trong lòng Thạch Phi Hiệp chợt dâng lên nỗi niềm xúc động ‘tha hương gặp bạn xưa’, hắn nhìn Isfel chậm rãi đáp trên mặt đất, nhịn không được nhào tới ôm đùingười ta, “Ngươi chọn thời điểm tốt quá, lên sàn anh tuấn quá, làm ta bối rối muốn chết!” Hắn dứt lời, mới phát hiện dưới ánh sáng đỏ máu, thân thể của mình kì kỵ bay qua người giữa hai chân hắn, ngã oạch xuống đất, “…”
Isfel nói: “Đây là thuật ‘hàng lâm’ thiên sứ dùng để tuyên thần dụ*, chỉ là ảo ảnh. Ta không có ý chỉ của thần, chỉ có thể dùng năng lượng của rubi để duy trì, nên thời gian sẽ không được một phút.”
…
Nếu chưa được một phút, ngài cần gì giải thích cặn kẽ vậy.
Thạch Phi Hiệp lấy tốc độ ánh sáng bò lên, thành kính nhìn hắn, “Vậy làm sao giờ?”
Isfel nói: “Giải chú.”
Thạch Phi Hiệp nhìn hắn, thấy hắn mãi vẫn chẳng có hành động cụ thể nào, không khỏi thầm lầm bầm: đừng nói là hắn cũng không thường xuyên ôn bài nha, đừng có mà chú ngữ giải được phân nửa, lại phủi mông đi về, chừa lại cho hắn một nửa chú ngữ còn lại thì làm thế nào, nói không chừng tình cảnh sẽ chẳng khác Locktine bây giờ là bao. Hắn giục: “Ngài mau lên.”
Isfel liếc nhìn hắn.
Tuy rằng ánh sáng nơi đây mờ mờ ảo ảo, nhưng Thạch Phi Hiệp vẫn là cảm thấy hình như mình vừa bị trừng mắt một cái, hắn quyết định dùng cách khác ám chỉ, “Đã qua bốn mươi mốt giây rồi.”
Isfel nhìn Locktine đang nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, cuối cùng cũng nâng tay, hất nhẹ, “Xá**.”
Ánh sáng Rubi đột nhiên mở rộng.
Thạch Phi Hiệp ban đầu định mở to mắt xem toàn bộ quá trình ra làm sao, nhưng con mắt bị ánh sáng chói lóa đến chảy cả nước mắt, đành phải nhắm tịt, trong lòng không ngừng cầu khẩn: Mong sao này luồng sáng này là giải chú thành công, không phải là báo hiệu Isfel đã đến giờ về nhà.
Sau đó, khi ánh sáng chói mắt dần dần yếu đi, hắn từ từ mở mắt, đã thấy được con đường ngoài bìa rừng.
“Thành công rồi!” Hắn hoan hô, quay đầu tính cảm tạ Isfel, nhưng phía sau vắng vẻ, bóng người ta cũng không còn nữa. Niềm vui suớng của hắn nhất thời tụt đi một nửa, lẩm bẩm nói: “Ai dà, sao đi nhanh vậy?”
Ánh sáng đỏ của rubi càng ngày càng yếu, cuối cùng thì hoàn toàn biến mất.
May mắn trời đã gần sáng, tia nắng ngà yếu ớt điểm nhẹ lên cành lá, nảy xuống đất, chiếu sáng cánh rừng mờ ảo.
Thạch Phi Hiệp đi vòng quanh Locktine một vòng, thấy hắn vẫn chưa có dấu hiệu gì là sắp tỉnh lại, nhịn không được dùng chân đá hắn một cái.
Locktine thật giống mỹ nhân ngủ trong rừng, nằm trên mặt đất không buồn nhúc nhích.
Gin chỉ nói trên con thuyền Noah không có nữ, chứ không nói các giới khác không có nữ.
Tinh linh nhìn hắn hai mắt càng ngày càng sáng, tò mò nói: “Ngươi làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là đột nhiên phát hiện, thế giới vẫn rất đẹp, rất tốt đẹp!”
Ngoài cửa có tiếng gõ, rồi có người mở cửa vào.
Là Dea.
Thạch Phi Hiệp ôm ngực nói: “Ô~, nhớ tới ta rồi?”
Dea tràn ngập ray rứt nhìn hắn, “Xin lỗi, ta quên nhắc đến rừng Lạc Lối với ngươi.”
…
Đó không phải là chuyện chính đi? Điểm đáng hối lỗi nhất phải là không nên vứt bỏ hắn giữa đường đời ở nơi khỉ ho cò gáy không ai quen biết thế này chứ?
Bất mãn của Thạch Phi Hiệp càng ngày càng tăng theo cấp số nhân.
“Cũng tại lâu rồi không ai đến đó cả.” Dea bổ sung thêm một câu
Bất mãn của Thạch Phi Hiệp tăng vượt độ lũy thừa, bùng nổ. Ý hắn là, bởi vì hắn ngu ngốc nên mới có thể chạy đến cái bẫy mà người khác không bao giờ đụng phải?
Dea thấy sắc mặt hắn không tốt, lo lắng nói: “Ngươi hiện tại thấy thế nào?”
Thạch Phi Hiệp nói: “Một người lo lắng hoảng sợ cả đêm, lại đói lại mệt, ngươi nghĩ sẽ thế nào?”
Nữ tinh linh lập tức bưng tới một rổ hoa qua, đưa cho hắn nói: “Chịu khó ăn tạm cái này nha.”
Tinh thần Thạch Phi Hiệp nhẹ hẳn, vui vẻ tiếp nhận bằng cả tấm lòng.
Dea nói: “Ăn nhiều một chút, ăn xong rồi lên đường.”
“Phụt.” Thạch Phi Hiệp phun xong, mặt nhăn mày nhó nhìn hắn, “Nói cái gì ăn xong lên đường?” Câu này thế nào cũng giống đang nói với kẻ sắp bị xử tử vậy.
Dea nói: “Isfel mới cho ta biết, kỳ nghỉ đông của ngươi đã dùng hết.”
Thạch Phi Hiệp: “…”