U Linh Tửu Điếm

Chương 40 : Trả phép 2

Ngày đăng: 19:27 20/04/20


 Edit: Hiên



Dea đi, Thạch Phi Hiệp quay sang nhìn nữ tinh linh dáng người mềm mại hoạt bát đáng yêu đến ngẩn ngơ.



Nữ tinh linh bị hắn nhìn phát hãi, nhịn không được hỏi: “Ngươi đang nhin gì?”



“Không có gì,” ánh mắt Thạch Phi Hiệp dán chặt trên ngực cô nàng, “Ta chỉ muốn giây phút tốt đẹp này có thể kéo dài hơn một chút.”







Nữ tinh linh lặng lẽ đưa cho hắn cái bát hắn vừa ăn sạch, “Ngươi chảy máu mũi rồi.”



Lần thứ hai Dea đến xem Thạch Phi Hiệp, cậu chàng đang hấp hối nằm một đồng trên giường.



“Ngươi làm sao vậy?” Dea ngạc nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, rõ ràng mình đã sử dụng thuật trị thương cơ mà, vết thương hay mệt nhọc gì đều đã phục hồi rồi, sao mới một thoáng không gặp, hắn đã trông như lại đi dạo rừng Lạc Lối một lần nữa rồi.



Thạch Phi Hiệp chậm chạp mở mắt, vẫy vẫy Dea: “Dea…”



“Ừ?”



“Ta chắc là, không xong rồi…”



Dea: “…”



Thạch Phi Hiệp bật khóc nức nở, “Không ngờ ta lại không qua được kiếp nạn này. Nhớ khi xưa, anh đây đường công danh phơi phới, oai hùng biết mấy. Áo gấm xông hương, mở miệng một tiếng cười, là khách hàng trở về cát bụi…”







Thạch Phi Hiệp vội sửa lại: “Là khách hàng…., nhầm, là thiên kim tan nát. Đường về cố quốc cõi đường mơ, nào dám quay đầu ngẫm chuyện xưa. Tình nồng ngày tháng thành nỗi nhớ, chỉ là lúc đó lòng ngẩn ngơ.*”



Dea: “…”



Thạch Phi Hiệp nói: “Ngươi không cần hổ thẹn, không phải lỗi của ngươi. Tuy lòng ngươi vô tâm chẳng thèm nhớ ai đã kéo ta tới Tinh Linh giới, ai đã giúp ngươi vượt qua trở ngại. Không sao đâu. Dẫu sao ngươi ngay cả chuyện rừng Lạc Lối nghiêm trọng thế còn quên cơ mà… ôi.”



Dea cuối cùng cũng chịu  không nổi, quay sang hỏi nữ tinh linh: “Hắn bị làm sao thế?”



“Chảy máu mũi.”



“…”



Thạch Phi Hiệp đấm xuống giường: “Sao cô không nói cho hắn biết ta chảy bao nhiêu máu?”



Dea nhìn về phía nữ tinh linh.



Nữ tinh linh thở dài: “Một bát.”







Dea không tin nổi hỏi lại: “Chảy từ mũi ra được ngần ấy?”



Nữ tinh linh nói: “Cả miệng nữa.”



Dea im lặng. Thế phải gọi là thổ huyết mới đúng.



Nữ tinh linh lại nói: “Có điều chỗ đó chảy nước bọt.”



Dea: “…”
“Ví dụ như Gin á.” Asmar nói, “Hắn là người mạnh nhất trong các quỷ hút máu đời thứ ba, có người nói trong tộc quỷ hút máu sức mạnh của ngươi ấy chỉ thua Cain đại nhân một chút thôi.”



Thạch Phi Hiệp nói: “… Gin mà ngươi nói, chắc là không ở trên Con thuyền Noah rồi.”



Asmar nói: “Không thể nào?”



Thạch Phi Hiệp nói: “Ta chỉ đang nghĩ truyện kể và hiện thực cách xa thật xa.”



“Vì sao?”



“Vì truyện kể có bao hàm mộng mơ, hiện thực lại làm tiêu tan nó.”



Lời tác giả:



Đại báo cáo:



Sắp sửa vào V (VIP?) rồi, mong mọi người tiếp tục ủng hộ. O(∩_∩)O



———————————————————————————————



(*) Nguyên văn có hai câu cuối được rút ra ừ bài “Cầm Sắt” của Lý Thương Ẩn:



Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền,



Nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên.



Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp,



Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên.



Thưng hải nguyệt minh châu hữu lệ,



Lam điền nhật noãn ngọc sinh yên.



Thử tình khả đãi thành truy ức,



Chỉ thị đương thì dĩ võng nhiên.



Mọi người hẳn cũng nhận ra, câu cuối cùng chính là tựa bộ truyện nổi tiếng “Chỉ là lúc đó lòng ngẩn ngơ.” Vì mình tham cái câu này, nên đã bỏ qua bản dịch thơ rất hay của Hải Đà.



Đàn gấm vì sao năm chục dây



Mỗi dây thầm nhớ tuổi hoa bay



Sớm mơ hóa bướm Trang sinh đó



Xuân mộng lời quyên Vọng đế nầy



Trăng biển long lngươi hàng lệ biếc



Ngọc Lam nồng ấm khói vờn mây



Tình xưa gợi nhớ trang hoài niệm



Duyên cũ chơi vơi luống đọa đày