U Linh Tửu Điếm

Chương 41 : So chiêu

Ngày đăng: 19:27 20/04/20


Edit: Tsuki813



Beta: Hiên



Tia sáng yếu ớt cuối cùng cũng xuất hiện sau màn đêm dằng dặc. Theo tốc độ cực nhanh của xe ngựa, đốm sáng dần dần mở rộng, rồi biến thành một tòa nhà chót vót không thấy đỉnh. Ánh sáng vàng nhạt hắt ra chiếu rọi tiền sảnh càng lúc càng rõ ràng. Thạch Phi Hiệp chợt nhớ tới gian phòng mình, nhớ tới thức ăn ngon của Antonio, nhớ tới các đồng nghiệp trên Con thuyền Noah, cảm giác ấm áp chợt ùa lấy hắn.



Asmar chỉ về phía tiền sảnh: “Kìa, có người ra đón chúng ta!”



Thạch Phi Hiệp ló đầu ra, nơi tiền sảnh quả là có bóng người nho nhỏ.



“Ngươi nhận ra hắn không? Hắn là ai vậy?” Asmar khó nén nổi hưng phấn.



Thạch Phi Hiệp nói: “Ngươi cứ nhìn chiều cao là đoán ra mà.”



“...... Người lùn Raton?” Asmar trước khi nhậm chức, đã được Dea giới thiệu sơ về tình hình Con thuyền Noah.



Thạch Phi Hiệp gật đầu.



Asmar thất vọng.



“Không phải ngươi nói trên con thuyền Noah có rất nhiều thần tượng của ngươi sao?” Thạch Phi Hiệp nhịn không được trêu chọc hắn.



Asmar nói: “Thần tượng của ta là Gin, Isfel, Antonio. Liên quan gì đến hắn” Nghe đến tên Isfel, tim Thạch Phi Hiệp đột ngột khua trống ngực thình thịch.



Chỉ sau vài câu nói, xe ngựa đã dừng xuống trước tiền sảnh.



Thạch Phi Hiệp nhảy xuống xe, ôm lấy Raton quay một vòng rồi mới buông ra, “Sao chỉ có ngươi ra đón chúng ta?”



Raton tức giận: “Đợt này tự dưng đống khách qua, chúng ta đều đang bận muốn chết rồi.” Tuy nói thế, nhưng trong ‘chúng ta’ đó hiển nhiên không bao gồm hắn, hắn là kĩ sư, thế nên những việc cần đến hắn trên Con thuyền Noah thật sự không nhiều.



Hắn hiếu kỳ quay sang đánh giá Asmar, “Hắn là đại biểu tới thay thế Dea sao?”



Asmar cũng học theo Thạch Phi Hiệp tới ôm hắn, xoay một vòng rồi mới buông ra, vươn tay nói: “Ta là Asmar, tam vuơng tử Tinh Linh giới.”



Thực ra Raton bị một tinh linh xa lạ ôm kiểu đó long vốn đang khó chịu, nhưng nghe đến hắn là tam vuơng tử Tinh Linh giới, lập tức đá khó chịu đi xa tít mù khơi, “Ồ, thì ra là vương tử điện hạ. Thứ cho đã không nghệnh đón từ xa”



Asmar cười cười, “Sau này còn cần ngươi chỉ giáo nhiều a.”



“Nào dám nào dám. Vương tử điện hạ là một trong những người kế thừa Tinh Linh giới, tất nhiên là học rộng tài cao, tới nơi này làm việc quả là uổng phí nhân tài rồi. Sau này ta mới là người cần xin ngài chỉ giáo.”



“Ta mới đến, còn rất nhiều chuyện cần đến Raton tiên sinh chỉ bảo.”




Thạch Phi Hiệp cố gắng động não, cuối cùng hiểu ngay. Bảo làm sao mà có thế nào Gin cũng không chịu đem những điều kiện làm hòa với Hughes nói hết ra, thì ra là thế. “Thế hắn đổi vị trí sao?” Trông Hughes thì biết là không có chuyện đó rồi.



Hughes buồn bã lắc lắc đầu.



“Lật lọng, ta ghét nhất người như thế.” Thạch Phi Hiệp chống nạnh lên, “Hay là, để ta đi nói giùm ngươi!”



“Có thế chứ?” Hughes mừng rỡ nhìn hắn.







Hắn chỉ là nói bừa thôi mà.



Thạch Phi Hiệp ho một tiếng, ra vẻ thâm trầm nói: “Nhưng Gin rất dễ ngượng, có lẽ sẽ không thích để lộ chuyện này cho người khác đâu.”



Hughes nói: “Thế phải làm sao vây giờ?”



“Ai vay người đó trả, ta thấy chuyện này, ngươi chỉ có thể tự mình giải quyết.”



Hughes bĩu môi: “Ta không biết làm sao cả, mỗi lần hắn xông đến, ta đều chẳng biết làm thế nào.”



Thạch Phi Hiệp nắm vai hắn, nghiêm mặt nói: “Không sao, ta dạy ngươi một chiêu.”



“Chiêu gì?”



“Một khóc hai làm loạn ba thắt cổ!” Từ viễn cổ đến nay, đã bao nhiêu năm vẫn không bị thất truyền, chứng tỏ nó hữu hiệu đến mức nào!



Hughes thầm đếm trong đầu, sau đó nói: “Thế không phải là ba chiêu sao?”



Thạch Phi Hiệp nói: “Không, kỳ thực chỉ có một chiêu —— mặt bánh dày!”



Hughes đỏ mặt: “Ta, ta sợ không làm được.”



Cái này cũng đúng.



Thạch Phi Hiệp có muốn cũng không tưởng tượng ra được cảnh Hughes giống như mấy bà đanh đá vừa nhảy vừa hô muốn thắt cổ. Hắn ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế ngươi chỉ cần nhớ khóc là được.”



“Khóc?”



Thạch Phi Hiệp cười tà nói: “Đúng, hắn không cho ngươi thượng, ngươi khóc, khóc đến khi nào hắn ngoan ngoãn nằm xuống, chỉ hận đáng tiếc không thể cho ngươi làm đến chết luôn mới thôi!”