U Linh Tửu Điếm
Chương 46 : Bắt chẹt
Ngày đăng: 19:27 20/04/20
Edit: Hiên
Thạch Phi Hiệp quay sang nhìn hắn, đầu hắn nổ bùm một phát, lý trí sợ hãi lo lắng gì cũng bị nổ cho bay lên chín tầng mây. Giờ phút này hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất… Bóp chết nó đi!
Nhưng trước khi hắn kịp có bất kỳ hành động nào, Gin đã động trước, mở miệng: “Nếu kỹ thuật không tồi, sao không làm thêm vài lần?”
…
Âm mưu hành hung người khác của Thạch Phi Hiệp bị một câu này cho rơi tõm.
Isfel sắc mặt như thường thu cánh lại, hờ hững liếc Gin một cái, “Rỗi quá sao?”
Nụ cười của Gin trong vòng ba giây do dự giữa giữ nguyên và không giữ nguyên, quyết định cuối cùng là – giữ một nửa. “Ha ha, đúng là đang rảnh rỗi.” Hắn lôi ra một bình rượu không biết từ đâu ra, không ngừng lắc lắc lắc.
Isfel nói: “Lâu rồi không thấy Hughes đâu cả.”
Tay lắc rượu của Gin dừng lại, cảnh giác nhìn hắn: “Hắn xin phép nghỉ.”
“Vậy dùng thời gian rảnh rỗi của ngươi lo công việc của hắn đi.” Hắn không để Gin kịp từ chối, “Nếu không, đành bảo hắn trả phép thôi.”
“…” Tươi cười của Gin biến thành âu sầu, mép hắn giật giật hai cái rồi nói, “Không, vấn, đề.”
Isfel hài lòng gật đầu, lấy ra từ trong túi một cái cài ngực áo lấp lánh ánh bạc có gắn một viên đá đen.
Ánh mắt Thạch Phi Hiệp và Gin đồng thời ngời sáng.
Thạch Phi Hiệp mặt dày nói: “Cái kia của ta hư mất rồi, ngươi đưa đúng lúc lắm.”
Gin cũng đồng thời vui sướng nói: “Chúng ta quen biết đã lâu, ngươi cuối cùng cũng cho ta hàng tốt rồi.”
…
Dứt lời hai người quay sang nhìn nhau chằm chằm, rồi bốn mắt tròn vo, quay sang nịnh nọt nhìn Isfel, chờ hắn đưa ra quyết định cuối cùng.
Isfel từ tốn đưa tay, trước ánh nhìn u oán của Gin kẹp ghim cài áo lên tóc Thạch Phi Hiệp. May mà tóc hắn đang rối tơi rối bời, ghim cài áo dính lên đó tuy run run lên nhưng không rơi xuống.
Ánh mắt Gin đảo qua lại giữa Isfel và Thạch Phi Hiệp một vòng hai vòng ba vòng, rồi phọt ra một câu, “Phí làm đêm?”
Hắn nói đã nhanh, biến còn nhanh hơn.
…
Thạch Phi Hiệp nhìn về phía hắn khuất bóng, cứng nhắc cười: “Ha ha, hắn là đứa nhỏ chưa được học hành đầy đủ, thiếu văn hóa, ngươi đừng chấp.”
Isfel: “…”
Thạch Phi Hiệp vò đầu, chạm tay vào cái ghim cài áo kia, mới giật nó xuống nắm trong tay, cảm động cười với hắn: “Cám ơn món quà của ngươi.” Không ngờ nha, ở chùa xong còn được của chùa.
“Cái bị hư kia, trừ vào tiền lương của ngươi.”
Thạch Phi Hiệp lơ đễnh phất tay: “Không sao, trừ đi trừ đi.” Dù sao tiền lương hắn cũng không mang đi được, nên lương tháng có bị trừ sạch hắn cũng chẳng thèm tiếc nữa.
Isfel nói: “Thức ăn tiền trọ của ngươi đều là dùng tiền lương trả.”
“…” Nhờ ơn hắn nhắc nhở, Thạch Phi Hiệp mới nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng. Đó là, nếu tiền lương không còn đủ năm nghìn một tháng, hắn chỉ còn nước ngủ tiền sảnh ăn không khí!
Thạch Phi Hiệp nói: “Có thể để lần sau nghe không?” Chuyện cũ khó quên, bình thường đều rất khó chịu.
Gin nói: “Có thể.”
Mắt Thạch Phi Hiệp sáng lên.
Gin hắng giọng rồi nói: “Nhưng kể từ này trở đi, tức là từ lần sau. Chúng ta nên quay lại đề tài cũ.”
Thạch Phi Hiệp: “…”
“Ngươi biết không, trước ngươi, Isfel chưa từng chạm vào con người nào.”
Thạch Phi Hiệp mở cờ trong bụng, nhưng lại làm ra vẻ kinh ngạc: “Không thể nào?”
Gin nói: “Muốn cười cứ cười, không cần nhịn.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Có gì đáng cười chứ.” Hắn vuốt mặt xuống.
“Ngoài ngươi ra, ta cũng chưa từng thấy hắn ôm người khác.”
Thạch Phi Hiệp vuốt mặt liền hai cái.
“Thế nên ta cảm thấy, hắn với ngươi, rất đặc biệt.:”
Thạch Phi Hiệp chợt cảm thấy bất an, ngắt lời hắn: “Trước ta, ngươi cũng thân thiết với những con người khác như thế này?”
Gin theo bản năng lắc đầu.
“Thế nên, đặc biết không phải Isfel, mà là ta.”
Gin không phản ứng, khẽ cười: “Có lẽ thế. Có lẽ chỉ có ngươi đặc biệt như thế mới có thể tạo nên kỳ tích.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Trong dòng lịch sử, đại nhân vật lừa dối tiểu nhân vật đi thay mình chịu chết đều nói tiểu nhân vật là độc nhất vô nhị. Sau đó lại bọn họ đành dùng cái chết độc nhất vô nhị của mình chứng minh đại nhất vật mắt sáng như đuốc.”
Gin hiền lành cười: “Không để ngươi chết đâu.”
Thạch Phi Hiệp đáng thương nhìn hắn, ánh mắt như muốn nói: Người anh em à, ngươi không thể hết lần này đến lần khác mưu hại ta, đẩy ta vào hố lửa như thế chứ.
Gin dùng ánh mắt tràn ngập ánh dương trả lời: Người anh em, không phải ta đẩy ngươi vào hố lửa, mà ta đẩy ngươi vào một biển vàng lấp lánh lấp lánh nha!
Ánh sáng chói lòe từ mắt hắn bắn đến mắt Thạch Phi Hiệp, Thạch Phi Hiệp bại trận hoàn toàn, trầm mặc hồi lâu, rồi thở dài: “Nói đi. Rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì?”
Gin kích động nói: “Ta muốn ngươi quyến rũ Isfel, cho hắn biết thế nào là tình yêu thực sự!”
“…”
Gin lo lắng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Thạch Phi Hiệp run lên bần bật, cứ như mới bị hóa băng vừa mới tỉnh lại, ngón tay lẩy bẩy chỉ thẳng hắn: “Kỹ thuật giáng lôi của ngươi, đã đạt đến trình độ Thiên Lôi, không ai sánh bằng.”
Giáng lôi? Cái đó không phải chỉ đọa thiên sứ mới làm được không? Gin bực bội nói: “Có ý gì?”
Thạch Phi Hiệp nhảy dựng lên: “Tình tiết kịch tính thế mà ngươi cũng nghĩ ra được? Ngươi đi đóng “Giang hồ ân cừu lục” được đấy!” Hắn ngưng lại, rồi trảm đinh chặt sắt nói, “Nhưng ta kiên quyết không làm Lý Tiểu Cường!”