U Linh Tửu Điếm

Chương 47 : Quyến rũ (thượng)

Ngày đăng: 19:27 20/04/20


.



“Đưa kem có phải là quá ngây thơ không?” Thạch Phi Hiệp cầm cốc kem, tức giần nhìn tên đầu têu.



Gin uyển chuyển nhả cành hoa hồng trong miệng ra, lắc lắc ngóng tay: “Biết sự khác biệt giữa cao thủ và amatuer là gì không? Đó là – Cao thủ luôn có biến thối nát thành thần tích, trong khi người bình thường có cố mấy thì thối nát vẫn hoàn thối nát.”







Thạch Phi Hiệp giật mình nói: “Chẳng lẽ ngươi còn xem cả Hoàn Châu?” Không ngờ nó còn được cả quỷ hút máu hâm mộ nha.



Gin phớt nhẹ cánh hoa hồng qua môi mình, “Không ngừng nghỉ tìm kiếm tình yêu đích thực và phương thức yêu thương, là ý nghĩa tồn tại của sinh mệnh này.”



“…” Thạch Phi Hiệp nói, “Thế nên, ta không thể không hoài nghi ngươi chẳng phải muốn giúp Isfel tìm kiếm tình yêu gì, mà là muốn lấy ta làm chuột bạch để phục vụ thí nghiệm của ngươi?”



Gin mặt bình thản, “Ta thích gọi nó là nghiên cứu.”



Thạch Phi Hiệp ngạc nhiên quan sát hắn hồi lầy, đưa kem nhét lại vào tay hắn, nhẹ nhàng nói: “Ngoan, anh đây có chứng minh thư, anh không chơi với mấy lão già đâu, ngươi về tìm Hughes chơi với ngươi đi.”



“…”



Thạch Phi Hiệp nói: “Mà này, chơi thì cứ chơi, phải nhớ ăn cơm, ăn kem nhiều không tốt, dễ bị tiêu chảy.”



“…”



Thạch Phi Hiệp đạo mạo giáo dục con nhà người ta xong, xoay người định đi thì thấy cành hoa hồng đó phút chốc đã chắn ngang trước mặt hắn, cành hồng còn được trang trí thêm hai cái răng nanh bén nhọn của Gin.



“Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?” Thạch Phi Hiệp dừng bước, nghiêm túc nhìn chủ nhân bông hoa.



“Hỏi đi.”



“Ngươi cắn hoa, chẳng lẽ không cảm thấy có gai sao?”



Gin ngẩn người, “Cảm thấy.”



“Chẳng lẽ không đau sao?”



“Đau chứ.”



“…”



“Có điều,” Gin dùng ánh mắt thâm tình nhìn cảnh hồng hắn nâng đỡ trên tay, “Trước lửa nóng tình yêu, sao ta có thể lùi bước?”



Thạch Phi Hiệp cẩn thận quan sát, quả là trên môi hắn có vết gai đâm, “Sao ngươi trước khi cắn không bẻ hết gai đi?”



Gin ngây người.



“Không thì bao quanh cành một lớp gì đó.”



“…”



Thạch Phi Hiệp vỗ vỗ vai hắn, thở dài, “Thôi ngươi cứ cẩn thận suy nghĩ đi.”



Mắt Gin lóe lên, giật lấy Thạch Phi Hiệp đang chuẩn bị đi mất, “Ha ha ha, ngươi cho rằng ta ngu đến mức để ngươi đi sao?”



“Ha ha ha, ta cũng chỉ muốn thí nghiệm xem thôi.”







Gin đưa cốc kem đã được làm lạnh lần hai, nhét vào tay hắn, “Nhớ, lúc đưa kem cái mấu chốt không phải kem, mà là thìa.”



Thạch Phi Hiệp rút cái thìa cắm trên cốc kem ra, nhìn trái nhìn phải rồi nói, “Là bằng vàng?”



“Đúng là làm bằng vàng.” Gin liếc mắt khinh bỉ, “Nhưng đây cũng không phải mấu chốt, mấu chốt là kem này ngươi nhất định phải dùng thìa tự tay đút cho hắn ăn. Hơn nữa đợi hắn ăn xong, ngươi nhất định phải đưa thìa vào miệng mình, sau đó vươn lưỡi ra, liếm thật chậm. Lúc liếm, ánh mắt nhất định phải nhìn thẳng vào mắt hắn, phóng ra tia nhìn mê hoặc.”







Tóm lại là muốn bao nhiêu đáng khinh có bấy nhiêu đáng khinh!




“Nó chính là… xuân dược.”



Thạch Phi Hiệp triệt để câm nín.



Con thuyền Noah trừ những lần cho nhân viên nghỉ đông về nhà, chưa từng có hoạt động gì khác. Thế nên cuộc vui này tuy địa điểm vớ vẩn, phương tiện đơn sơ, chủ đề quỷ dị, nhưng vẫn rất được ủng hộ ngợi ca.



Raton nói: “Ha ha, nếu Gin không hỏi mua lều trại, ta còn không biết hóa ra nó cũng có tác dụng.”



Asha nói: “Lều nhỏ quá, đầu gối lộ ra ngoài mất.”



Raton nói: “Ta đưa cho ngươi cỡ cực đại rồi.”



Asha nói: “Ngươi tính theo cỡ nào làm?”



Raton nói: “Gấp ba lần chiều cao của ta.”



Asha: “…”



Hughes nói: “Gin thông minh quá, ngủ lều trại vui lắm.”



Gin nói: “Đúng là chơi vui, nhưng ngươi không nên chui loạn nhé.”



Hughes mắt ngậm nước nhìn hắn, “Nhưng lều trại phải chui tới chui lui mới vui.”



“…” Gin rút ra một cây bút dạ, “Để ta vẽ lên lưng ngươi làm dấu nhé.”



Asmar hưng phấn nói: “Lều trại, không nghĩ ở trên Con thuyền Noah sẽ dùng đến cái này.”



Antonio: “…”



“Antonio, ngươi có muốn nằm trước thử không. Tuy không giống ở tinh linh giới chúng ta thoải mái rộng rãi, nhưng cũng rất thú vị.”



Antonio nói: “Người sói hằng năm đều cung cấp cho tinh linh giới một vạn lều trại.”



“…” Asmar đột nhiên chỉ vào miếng thịt trong tay hắn, “Oa, thịt ngươi nướng thật là ngon!”



Antonio nói: “Đây là thịt mỡ, rán ra dầu để nấu nướng.”



Asmar: “…”



Thạch Phi Hiệp nhìn Isfel bên cạnh im lặng đọc sách, lại gần nói: “Ha ha, ngươi thích đọc sách nhỉ.”



Isfel nói: “Ừm.”



Thạch Phi Hiệp lò dò tới gần: “Ngươi đọc sách gì thế?”



“Ý nghĩa của sống và chết.”



Thạch Phi Hiệp nói: “Thế cuối cùng là có ý gì?”



Isfel nói: “Đọc xong mới biết được.”



Thạch Phi Hiệp ngớ ra: “Ha?”



“Bởi vì việc làm xong mới có thể tổng kết.”



“Sau khi làm xong ư?” Ánh mắt Thạch Phi Hiệp không nhịn được liếc về cái lều trại sau lưng.



Cửa lều là một chữ nhân*. Không biết vì sao, hắn đột nhiên nghĩ, chữ nhân kia giống như xoạc hai chân ra, giống như tư thế cơ thể đang chờ đợi.



Isfel đưa cái khăn tay cho hắn.



“Hả?”



“Ngươi chảy máu mũi.”