U Linh Tửu Điếm
Chương 8 : Học tập 2
Ngày đăng: 19:27 20/04/20
Editor: Tsuki813
Beta Reader: Hiên
Bình tĩnh từ kho hàng đi ra, Thạch Phi Hiệp kết thúc chuyến tham quan ngày hôm nay.
Công việc ở chỗ này thật tốt, hắn không cần suốt ngày đứng ở đại sảnh tửu khách sạn, hết tán gẫu cùng khách hàng rồi lại đứng nói chuyện phiếm. Trừ việc đứng đón khách hàng mới tới, hắn hầu như luôn trong trạng thái thảnh thơi như lúc tan tầm.
Nhưng trong tốt vẫn có dở, thời gian rãnh rỗi hắn không biết dùng vào việc gì. Không có Internet, không có TV, không có điện thoại, ngay cả con người cũng không có ai.
Nếu như có thể, hắn thật muốn gọi công ty điện tín kéo đường dây điện thoại đến đây. Đương nhiên, nếu như bọn họ có thể thuận tiện kéo luôn hắn ra ngoài thì tốt nhất.
Tung tăng bước về phòng mình, Thạch Phi Hiệp thấy Hughes ôm một chồng lớn văn kiện đứng ở cửa phòng chờ hắn.
Mái tóc vàng ngắn, dáng cười ôn nhã.
Thạch Phi Hiệp đột nhiên nghĩ, kỳ thực hắn so với Dea đẹp hơn, chí ít hắn sẽ không ngồi xổm trên mặt đất để nhét tiền xu vào cái khe nào đó.
“Hôm nay kết thúc thuận lợi chứ?” Hughes nhẹ nhàng hỏi.
“Đương nhiên.” Thạch Phi Hiệp vỗ vỗ ngực, “Từ hôm nay trở đi, người sói đã trở thành bè bạn của nhân loại, chỉ sau người trong suốt thôi a.” Xét thấy hắn là đại biểu duy nhất của con người ở Con thuyền Noah, do đó việc ngoại giao của nhân loại là do hắn tùy ý quyết định.
Kỳ thực khi mới nghĩ như thế, hắn lại tưởng tượng mình giống như một nhà ngoại giao.
—— Đây chính là quan lớn a.
Hughes lấy quyển sách trên tay đưa cho hắn, “Đây là hồ sơ khách hàng của tửu điếm mà lần trước ngươi muốn.”
Thạch phi hiệp vui mừng tiếp nhận: “Số khách hàng đến đây bao năm qua đều nằm cả trong này phải không?” Hắn mừng rỡ không phải là vì có cái để học, mà là có việc để tiêu phí thời gian. Lúc còn làm việc ở khách sạn trước kia, hắn đã thích xem các hồ sơ liên quan đến khách hàng, bởi vì chúng thường thường luôn có những thông tin không thể tưởng tượng nổi, đầy những bí ẩn khiêu chiến trí tưởng tượng cực hạn của con người.
Ví dụ như một cặp vợ chồng không mặc quần áo đang đánh nhau trong phòng, thế nhưng lại quên kéo rèm cửa sổ, bị khách ở cửa sổ nhà trọ đối diện gọi điện phàn nàn.
......
Tuy hắn đến bây giờ vẫn chưa hề truy cứu chuyện đó, nhưng vợ chồng nhà người ta lõa thể đánh nhau thì liên quan gì đến hắn chứ?!
Hughes lắc đầu nói: “Không phải, đây là sổ khách hàng mười năm nay. Nếu như muốn có tất cả tư liệu, sợ rằng cần đến 10 gian phòng mới chứa đủ.”
Thiếu chút nữa quên nơi này là khách sạn lâu đời nhất thế giới! Hắn nói: “Các ngươi không nghĩ đến việc dùng máy tính để xử lý hồ sơ sao?” Nếu không có internet, chí ít cũng phải có bài poker hay trò chơi linh tinh gì chứ.
Hughes nói: “Vì sao?”
“Như vậy sẽ không bỏ quên tư liệu của khách hàng. Muốn tra ai thì tra, vậy thuận tiện hơn.”
Hughes nói: “Nhưng không cần máy tính ta cũng sẽ không quên tư liệu khách hàng a”
“......” Thạch Phi Hiệp giật mình nói, “Ngươi lần trước nói ngươi ở Con thuyền Noah đã ba ngàn năm?”
“Ừ.”
Nếu để có được dáng người thế này mà phải cắm thêm hai cái cánh gà thì có cắm thêm hai cái cánh gà cũng không sao. (=)))
Thạch Phi Hiệp nhịn không được lại sờ sờ phần thịt ở eo.
Trước kia ngồi nhiều, thịt dường như càng ngày càng nhão như cháo rồi.
“Việc của khách hàng?” Isfel lại hỏi một câu nữa.
Ánh mắt Thạch Phi Hiệp lưu luyến từ cơ ngực của Isfel dời lên mặt hắn: “Ở đây bơi có thu tiền không?”
“Khách thì cần, công nhân thì không.”
Đây là phúc lợi a.
Thạch phi hiệp phát hiện một điểm có thể lợi dụng của tửu điếm.
“Nhưng quần bơi thì cần mua.”
......
Thạch Phi Hiệp nhớ đến, trong tủ quần áo chỉ có một bộ tây trang tạm coi là được trong hàng ngàn áo lót quần đùi. “Ta thích bơi trần.
Dù Hughes có trả giúp hắn năm nghìn, hắn vẫn là giai cấp mắc nợ, thực sự không thể tiêu xài nữa.
Isfel nói: “Hughes đã giúp ngươi trả tiền phạt của sai lầm lần trước.”
Thạch Phi Hiệp ủ rũ nói: “Ta biết.” Năm ngàn tiền vàng 18k hữu duyên vô phận của hắn a….
“Trả toàn bộ.”
“...... Hử?” Thạch Phi Hiệp sửng sốt.
“Một vạn Kim tệ.”
Thạch Phi Hiệp giật mình nói: “Vì sao?”
Isfel không nói gì.
Thạch Phi Hiệp có điểm cảm giác lệ nóng doanh tròng rồi.
Bởi vì hắn là bị bắt buộc ở lại chỗ này, nên từ trước đến giờ hắn vẫn giữ thái độ không mặn không nhạt với đồng nghiệp . Mặc dù trong nội tâm hắn luôn biết, kỳ thực Hughes đối hắn không tệ, thậm chí là quá chiều chuộng là khác. Nhưng mỗi khi hắn nghĩ đến Hughes là tên đầu sỏ dụ dỗ hắn vào khách sạn rồi lâm vào tiến thoái lưỡng nan, thì đều đột nhiên không tự giác mà bỏ qua hảo ý của người ta.
Có điều lúc này đây, hắn nghĩ mình không thể cứ như vậy mãi.
Isfel muốn quay đi, lại nghe Thạch Phi Hiệp đột nhiên hô lớn: “Ta muốn tăng lương!”
Nếu như không tăng lương, hắn năm nào tháng nào mới có thể làm ra năm ngàn tiền vàng 18k a?