Uyên Viễn Lưu Trường

Chương 1 :

Ngày đăng: 14:47 19/04/20


“Thường Viễn, trường nói để khuyến khích sinh viên tham gia các đoàn thể xã hội, chúng ta phải tham gia ít nhất hai trong bốn nhóm.”



Bạn cùng phòng Từ Tiểu Huy vừa vào cửa đã bắt đầu rống.



Tôi vén mí mắt lên cóc thèm để ý đến cậu ta.



“Thường Viễn, cậu vẫn chưa tham gia hội nhóm nào đúng không?”



Tôi trở mình một cái tiếp tục ngủ.



“Mai là ngày trăm nhóm đại chiến, các câu lạc bộ trong trường sẽ tuyển thành viên mới, cậu không muốn đi xem một lát sao?”



Dù có là Đường Tăng tôi cũng tự biết năng lực của mình rồi......



Tôi dùng chăn trùm kín đầu.



“Tớ bảo này, cậu đã năm ba mà chưa từng tham gia câu lạc bộ nào cả, không biết cuộc sống trên đại học sẽ nhạt như nước ốc ư?”



Con chim sẻ này sao còn kêu hoài vậy.



Tôi rốt cuộc không nhịn nổi nữa phải bật dậy khỏi giường.



“Đúng đúng đúng, cậu nói rất đúng, tôi tịch mịch, tôi tịch mịch đến mức cả ngày toàn nghĩ nên tự sát thế nào đó!!!”



Bị tôi hét ầm một trận xong, cậu ta ngoan ngoãn ngậm miệng trèo lên giường.



Câu lạc bộ hội nhóm á? Đâu phải tôi không muốn tham gia, là bọn họ từ chối chấp nhận tôi.



Tôi một mét bảy nhưng thích chơi bóng rổ thì sao?



Tôi không vẽ mà thích xem tranh của người khác thì sao?



Tôi muốn lấy xe đạp làm xe lửa chạy thì sao?



Tôi không viết tiểu thuyết chỉ muốn đến hội văn học tìm mỹ nữ thì sao?



Khỉ gió [1], cái gì là phá vỡ quy tắc, mấy người không cần tôi tôi cũng lười ngắm mấy người đó.



Bị Từ Tiểu Huy ồn ào một hồi xong, tôi vốn muốn nằm mơ cũng lười, trực tiếp nhảy từ trên giường xuống mở máy tính.



“Bạn hiền, chơi ma thú tiếp đi.”



Từ Tiểu Huy cười rất ư lương thiện, “Không được, tớ phải ngủ trưa.”



Biến, ngủ hoài, ngủ chết đầu heo cậu luôn đi!



Tôi xoay xoay cổ không thèm nhìn cậu ta, vừa mở máy tính là lên QQ ngay, tìm trong danh sách bạn bè hình đại diện một cô gái xinh đẹp.



Tôi cần tìm đối tượng trút giận, tốt lắm, chính là cô ta.



[Tròn Vo]: Thân mến có đấy không?



[Vuông Vắn]: Có ^^ Chồng làm sao thế?



[Tròn Vo]: Chơi Du ngoạn thế giới nhé?



[Vuông Vắn]: Người ta sẽ không chơi mấy thứ phức tạp như vậy đâu, người ta sợ hoa mắt ^^



[Tròn Vo]: Không chơi à? Vậy quên đi. Vào trò chơi ly hôn thôi!



[Vuông Vắn]: A? Đầu óc cậu bệnh hả?



[Tròn Vo]: Ờ, lúc trẻ tôi bị tâm thần phân liệt, cuối đời sẽ già nua ngu ngốc.



[Vuông Vắn]: Ấm đầu hả, lúc trước theo đuổi tôi dùng lời ngon tiếng ngọt thề non hẹn biển, hiện tại muốn phủi sạch ư?



[Tròn Vo]: Đã nói tôi bị tâm thần, lời người bệnh tâm thần cô cũng tin?



[Vuông Vắn]: Xem như tôi phục cậu.


“Anh không muốn gặp em?” Thanh âm của hắn đột nhiên biến lạnh, “Anh còn giận vì chuyện ấy?”



Tôi không tức giận. Không hề tức giận một chút nào.



Chẳng phải chỉ là bị em trai uống say mơ mơ màng màng hôn, lúc tỉnh lại bảo rằng



“Í? Anh, sao lại là anh, em còn tưởng mình đang gặm sườn lợn.” =))



Sau đó lúc tôi đen mặt lại bồi thêm một câu, “Em hôn anh sao anh không phản kháng? Hại em nghĩ mình đang ăn thịt.”



Tôi dù một chút xíu cũng không giận.



Mẹ nó!



Tôi với sườn lợn hẳn phải khác nhau rất nhiều chứ?



Vả lại bị em trai mình hôn tôi có thể chống cự sao? Í không, tôi có thể nhớ mà chống cự sao?



Lúc ấy trí não tôi trống rỗng.



Hắn xem tôi như sườn lợn mà cắn, tôi xem hắn như con chó Nhật tôi nuôi. =))



Thở dài, tôi xoay xoay cổ rồi ném lại một câu.



“Tiểu Uyên à, anh thật sự rất bận. Gần đây phải viết khá nhiều luận văn, còn chuẩn bị thi giữa kì nữa.”



“Được rồi.” Hắn thở dài, thanh âm cũng hòa nhã hẳn, “Anh nên chú ý giữ gìn sức khỏe nhé.”



“Ừ, anh cúp máy đây.”



Nói xong tôi lập tức treo điện thoại, thở phào một hơi thật dài.



Ở ngoài mặt chúng tôi là anh em tốt.



Nếu một năm trước chuyện hắn uống say rồi ấn tôi lên giường cường bạo chưa từng xảy ra......



Tôi vẫn sẽ thương hắn trước sau như một.



Tuy nhiên lúc toàn thân bị hắn lột sạch, khoảnh khắc “em trai nhỏ” của hắn nằm giữa hai chân tôi, tôi dùng tốc độ gió lốc đá hắn xuống giường, hơn nữa còn tặng hắn hai cái tát cho tỉnh, vẫn không thể vãn hồi chuyện đã xảy ra......



Hơn nữa ngày hôm sau hắn lẽo đẽo theo tôi giải thích, giống như con mèo nhỏ quỳ gối bên chân tôi dốc sức cọ cọ......



Lần trước nói là sườn lợn, lần này lại không hề chối cãi, chỉ biết mê mải dụi rồi dụi.



Dù tôi có tiếp nhận lời giải thích của hắn, cũng không đồng nghĩa với việc tôi hoàn toàn tha thứ cho hắn!



Cho dù uống rượu nhưng miệng hắn quả thật gọi tên tôi, vừa kêu anh hai vừa làm những chuyện mà cả thần cũng phẫn nộ, điều này thật khiến tôi kinh hãi......



Từ đó về sau, tôi sinh ra bóng ma tâm lý đối với chuyện ấy, hình ảnh tôi bị hắn hôn đến suýt tắt thở chết thường xuất hiện trong mơ......



Không có cách nào khác, tôi sợ hắn đã thành phản xạ có điều kiện.



Nghe được tên hắn da đầu tôi run lên, thấy bóng dáng hắn hai chân tôi tức khắc nhũn ra, nếu nhìn ánh mắt hắn có khi tôi sẽ bỏ mình ngay tức thì…



[1] nguyên văn là “kháo” = biểu đạt bất mãn, dùng để phát tiết phẫn nộ, có địa phương dùng để thay thế từ “thao” – một từ khiếm nhã = f*ck



[2] 《QQ âm tốc 》 (QQR2) là trò chơi âm nhạc kết hợp với thể thao trên internet do Hàn Quốc Seed9 sáng chế, âm nhạc mạnh mẽ, nhân vật của người chơi hoạt động liên tục, hình ảnh 3D đáng yêu rực rỡ, có thể thiết kế nhân vật mặc trăm kiểu trang phục bất đồng, tìm hiểu thêm ở đây (tiếng Việt) hoặc đây (tiếng Việt) hay đây (tiếng Trung)



[3] nguyên văn là “bất kham nhập mục” = đáng ghê tởm, làm người ta không nhìn nổi



[4] nguyên văn là “trùng liễu long vương”, cắt từ câu “đại thủy trùng liễu long vương miếu” = người trong một nhà không thừa nhận quan hệ hoặc không muốn quen biết nhau mà phát sinh hiểu lầm hay xung đột ~~> ý bản muốn nói là bản không muốn nhận vợ nữa nên xảy ra xung đột với chị í =))



Truyền thuyết kể thật lâu trước kia bên bờ biển Đông Hải có một tòa miếu thờ Long Vương, cách không xa nơi đó là một khu đất trồng rau. Lão hòa thượng trong miếu và lão nhân nấu thức ăn là bạn tốt, thường xuyên chơi cờ tán gẫu.



Một hôm lão nhân thần bí nói vườn rau vốn trước đây chỉ do ông tưới nước, nhưng không hiểu sao từ hôm qua khi ông đến đã thấy rau được tưới đủ rồi. Lão hòa thượng nghe xong cũng thấy kì quái nên quyết định trộm đi xem. Đêm đó lão hòa thượng trốn cách vườn không xa, đột nhiên thấy một tia sáng trắng lóe lên, giống như có một con quái vật bay ra, nó giang đôi cánh lớn, nước giếng phun ra tưới ướt vườn rau. Liên tiếp ba ngày rồi đến ngày thứ tư, lão hòa thượng đem bảo kiếm theo chờ nó bay ra thì đâm một cái. Ầm một tiếng, trong chớp mắt cả vùng quanh miếu đều là đại dương mênh mông. Long vương giân dữ đem thủy binh đến giao chiến với quái vật. Sau mới biết ra nó là tam thái tử của Long vương, vì phạm luật nên bị đày ra Đông Hải chịu tội ba năm. Tam thái tử muốn lập công nên mới ở nhân gian làm chuyện tốt, không ngờ bị hòa thượng đâm kiếm nên mới tao thành hiểu lầm.



(Baike)



[5] Đại học Bắc Kinh