Uyên Viễn Lưu Trường

Chương 2 :

Ngày đăng: 14:47 19/04/20


Mơ mơ màng màng ngủ trên giường, tôi gặp một giấc mộng.



Trong mộng có hai đứa bé đang cùng chơi đùa trong hoa viên, đứa nhỏ hơn sở hữu một làn da trắng nõn mềm mịn, ánh mắt trong veo như nước, cánh tay bé xíu núc ních thịt, dường như chỉ khoảng ba bốn tuổi.



Đứa lớn hơn đang cười rất tinh quái, trong tay toàn là bùn, mặt cũng lấm lem bẩn.



”Em trai ngoan, anh cho em ăn đồ ngon nè......”



Nói xong, chú nhóc nặn bùn thành hình miếng bánh đưa cho đứa em.



Đôi mắt đứa bé rất to, khi cười rộ sẽ cong thành hình trăng khuyết, thanh âm mềm mại cất lên, “Anh thật tốt, anh tốt với em nhất......”



Sau đó, nó cầm bùn...... ăn.



Lúc tỉnh lại toàn thân tôi ướt rượt mồ hôi lạnh.



Có lẽ trước đây tôi thật sự rất quậy phá, khi dễ hắn không ít lần.



Kỳ thực bản chất tôi chắc là hư hỏng, từ lúc trứng thụ tinh bắt đầu bại hoại, đến khi phát triển thành phôi thai thì chuyển sang xấu xa [1].



Chỉ là việc này không thể trách tôi hoàn toàn được, ai kêu bộ dạng hắn dễ bắt nạt như vậy làm chi?



Đôi mắt to tròn, gương mặt bầu bĩnh, làn da vừa mềm vừa trơn mịn, tôi có thể kìm lòng không ngắt véo hắn sao?



Môi lại hồng hồng đáng yêu biết bao nhiêu, cám dỗ tôi nhét bùn vào miệng hắn......



Chỉ là khi đó tôi còn nhỏ mà, bất quá chỉ lớn hơn hắn ba tuổi.



Trẻ con lại chẳng có chỉ số thông minh gì.



Mấy chuyện trước đây cũng đâu cần mang ra trả thù nhỉ......



Vậy mà khi lớn lên hắn lại cho tôi ăn miếng trả miếng!!!



Mấy chỗ trước đây lúc tắm tôi bóp thay hắn, sau khi lớn hắn bóp trả toàn bộ, ngay cả chỗ “ấy” cũng giúp tôi, còn cực kỳ vô tội bảo, “Anh, nơi này của anh ‘đứng’......”



Tôi giải thích cả buổi với hắn đó là phản ứng sinh lý bình thường của con trai, kết quả hắn như tỉnh ngộ điều chi mà cười xán lạn với tôi.



“Em cũng sẽ có loại phản ứng này nha, đặc biệt là lúc tắm với anh.”



Một câu này suýt chút nữa khiến tôi sặc chết, đương nhiên là sặc nước miếng.



Từ đó về sau tôi không dám tắm chung với hắn nữa.



Khi đó dường như hắn chỉ mới mười lăm, nhóc con này, trưởng thành quá sớm rồi.



Ấy vậy mà trong đầu tên vô lại kia toàn nghĩ mấy thứ linh tinh, lúc trước còn lấy tôi làm đối tượng để mơ xuân mộng (mộng XXX), uổng công tôi xem hắn là em trai yêu thương nhiều năm như vậy.



Tôi uất ức việc ấy lắm cơ.



Làm anh mà nhịn nhục như tôi quả thực thất bại vô cùng tận. Nếu thế giới có cuộc bình chọn người anh nào uất ức nhất, có lẽ tôi sẽ là quán quân đầu tiên từ lúc chào đời tới nay.



Tôi thở dài, cầm lấy áo gối xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.



Di động đột nhiên vang lên, vừa nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, tâm trạng tôi lập tức từ trên trời rơi xuống mười tám tầng.



“A lô, Thường Viễn à, cậu đang ở đâu?”



Tôi vừa mặc quần áo vừa trả lời, “Ưm, trên đường, lập tức đến, lập tức đến.”



“Tôi còn tưởng cậu đã quên buổi họp lúc chiều chứ.” Cô gái ở đầu dây bên kia bắt đầu cười lạnh.



Nghe giọng cười lạnh lùng này, đột nhiên tôi nhớ đến Mai Siêu Phong với chiêu “Cửu âm bạch cốt trảo”.



“Sao thế được, tôi nào dám quên buổi họp ban chấp hành, ha ha, tôi đang chạy xe đuổi đến đó đây, đến liền.”



“Còn tôi đang đứng trước cửa ký túc xá đây, đi ra nhanh lên!”



Nói xong cô ta cúp điện thoại.




“Anh.....” Hắn đột nhiên thở dài xót xa, “Vì sao anh luôn trốn tránh em?”



Lại nữa lại nữa, dùng gương mặt bảnh trai như vậy ra vẻ như bà vợ nhỏ oán hờn, tôi TMD rất muốn đánh hắn......



“Được rồi, rốt cuộc cậu muốn nói gì, trực tiếp đi.”



“Em có đem quà cho anh nè.”



“Hửm?” Quà à......



Hắn lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ bọc nhung.



Không phải chứ......



Đây rõ ràng là loại hộp đựng nhẫn hay dùng lúc cầu hôn trong phim truyền hình.....



Đầu hắn bị lừa đá?



“Anh, vẻ mặt của anh tếu quá.” Hắn bật cười, sau đó mở cái hộp ra.



Tôi phắc, là một hòn đá!!



“Đây là gì nha?” Tôi chán ghét liếc nhìn khối đá kỳ quái kia.



Hắn cười vô cùng dịu dàng, “Đây là thứ anh cho em ăn lúc mười tuổi, chính là cái anh làm ra......”



Bố khỉ ~~~~



Bảo cậu nói trực tiếp, cậu cũng đừng nên thẳng thắn đến vậy chứ......



Sắc mặt của tôi khẳng định rất nhục nhã, cảm giác trên đỉnh đầu có một cụm mây đen, đen nghìn nghịt.



“Lừa anh thôi.” Hắn đột nhiên tới gần nói khẽ bên tai tôi, dọa tôi nhảy dựng lên.



Tôi nhìn hắn đầy nghi hoặc, hắn chỉ cười để lộ ra hàm răng trắng tinh.



“Đây là quà em mua khi đi du lịch, viên đá may mắn [7] này sẽ phù hộ anh bình an.”



Dứt lời thì nhét hòn đá quái dị đó vào tay tôi.



Ừm, cảm giác không tệ, so với làn da hắn trước đây thì sờ cũng khá tốt.



Chỉ là, tôi muốn hòn đá này làm chi?



“Anh giữ đi, mấy năm nay em cũng chưa từng tặng gì cho anh.”



Ừm, cậu là em trai, không tặng anh đồ linh tinh là chuyện hiển nhiên rồi. Nhưng mà thứ tặng đầu tiên là một hòn đá cũng quá đáng sợ đi.



Tôi nắn nắn khối đá trong lòng bàn tay, yên lặng thả vào túi.



Được rồi, tôi thừa nhận mình rất vui sướng.



Tuy chỉ là một hòn đá nhưng hắn đã học được việc tặng quà cho tôi, thằng bé này đã trưởng thành rồi, hiểu chuyện nên biết hiếu kính anh trai...... Đây quả thực là bước tiến vĩ đại quá xá cỡ.



[1] hình như chị Linh chơi chữ =___= bại hoại = phôi đản, đản cũng là trứng, xấu xa = phôi tử, phôi = phôi thai



[2] nguyên văn là “lôi lệ phong hành” = mãnh liệt như sấm nhanh nhẹn như gió, hình dung thái độ làm việc nhanh chóng nghiêm túc



[3] hàm lượng vàng nghĩa rộng chỉ giá trị con người cao =))



[4] time card = là các loại phiếu chứa điểm ảo được đổi bằng tiền mặt, là loại hình thức trả tiền cho dịch vụ của công ty thông qua việc tiêu hao điểm ảo. Time card cũng dùng trong trò chơi trên internet, người chơi thông qua việc mua time card để đổi lấy thời gian chơi tương ứng. Time card bình thường chỉ có thể sử dụng 1 lần, sau đó lại phải kích hoạt mới bằng cách bổ sung tiền (Baike)



[5] nguyên văn là ‘tiểu đệ đệ’, có nghĩa là em trai nhỏ hoặc ‘của quý phía dưới’ =))



[6] tú hoa chẩm đầu = những người/đồ vật bề ngoài đẹp nhưng không có tài năng, giá trị



[7] đá may mắn