Uyên Viễn Lưu Trường

Chương 3 :

Ngày đăng: 14:47 19/04/20


Buổi chiều hôm nay được trống tiết, tôi định ở ký túc chơi game lại bị tên ôn thần Lâm Hạ quấy nhiễu, đôi vợ chồng son của cô ta ngọt ngào trong phòng, tôi cũng chả muốn làm bóng đèn bự [1].



Thế nên sau khi tống tiễn em trai về, tôi đi dạo một mình ở vườn trường.



Trong khuôn viên dán đầy poster tuyên truyền của các hội nhóm lớn, gì mà đội hợp xướng (khẳng định không cần chất giọng vịt đực như tôi), gì mà nhóm vũ đạo (tôi khiêu vũ hệt như xác chết vùng dậy)…………………….



Tôi nhìn quét qua một lượt, đột nhiên mắt sáng như đèn pha ô tô.



“Câu lạc bộ trượt patin [2]!”



Tấm poster in hình đôi giày trắng siêu đẹp được đặt trên thảm cỏ xanh mướt làm người ta khoan khoái quá chừng.



“Tuyển những người đam mê trượt patin……”



Người đam mê hở, yêu cầu này tôi thích.



Bất luận có năng khiếu hay không, chỉ cần đam mê là được rồi chớ gì, một bầu nhiệt huyết của tôi còn chưa có chỗ tống vào đây, tuyệt, quyết định đặt ở câu lạc bộ này!



Chuẩn bị sẵn sàng xong, sáng hôm sau tôi phấn chấn chạy tới chỗ bọn họ tuyển thành viên.



Hội nhóm nhiều đến nỗi khiến người ta hoa cả mắt, đủ loại poster cờ xí được treo dọc theo lối đi, chính giữa là banner to sụ của hội sinh viên.



Tôi bỗng nhớ đến một câu “Cờ đỏ trong nhà không đảo, cờ màu bên ngoài tung bay [3]”



Kỳ thực cơ cấu hội nhóm trong đại học chúng tôi chính là vậy đó, hội sinh viên ở trung tâm, xung quanh là một đám hoa cỏ dại.



Tôi đi thẳng một mạch tìm đến góc nhỏ bày poster của nhóm trượt patin.



Người đến tuyển dụng xem chừng khá đông đúc.....



Tôi đứng một bên xếp hàng, chờ cũng phải ngót nghét năm phút mới tới lượt.



Họ tuyển dụng rất có hiệu suất, không cần phỏng vấn mà chỉ điền hồ sơ là ổn, quá tốt, tôi thích.



“Điền đầy đủ lý lịch, chuyên ngành, họ tên, mã số sinh viên, cả phương tiện liên lạc của bạn vào đây…” Cô gái trong ban tuyển dụng cười vô cùng hòa nhã.



Làm ơn đi, tôi nhận mặt chữ Hán rất tốt, không có khả năng ở chỗ họ tên ghi cả một hàng toàn là từ “nam” đâu?



Thật ngớ ngẩn!



Tôi trợn mắt liếc cô ta, sau đó cầm bút điền thông tin vào.



“Thế này được chưa?”



Cô ta cong mắt cười rất chi hài lòng, “Tốt rồi, chúng tôi sẽ tổ chức họp mặt toàn nhóm vào tối thứ tư ở trường, hy vọng đến lúc đó bạn sẽ tham gia đúng giờ.”



“Ừ.” Dứt lời thì tôi muốn biến ngay.



“À, còn nữa, bạn có giày trượt không?”



“Không.” Tôi cần giày trượt làm gì, giày đá bóng thoải mái hơn.



“Vậy bạn nộp ba trăm đi, câu lạc bộ chúng tôi sẽ thống nhất mua một lần.”



Khỉ gió, sao không nói sớm, tham gia hội nhóm mà phải chi nhiều tiền thế? Cướp của à!



“Tôi không mang tiền.”



“Đừng lo, lần sau đi họp nộp cũng được.” Cô ta vẫn cười thùy mị trước sau như một.



Quan trọng là tôi hoàn toàn không muốn nộp.



Tôi chả hứng thú bao nhiêu với patin, vào hội này chỉ để vượt qua hai học phần thôi, còn muốn tôi mua thứ giày trượt rách nát đó, ngày thường không thể mang thì há chẳng phải quá lãng phí rồi.



“Tôi đóng thay anh ấy.” Một giọng nói thình lình vang lên sau lưng, mẹ nó, chân tôi lại nhũn ra rồi.



“Lưu Uyên, bạn cũng muốn tham gia sao?” Cô gái kia nhoẻn miệng cười dịu dàng, Lưu Uyên nhẹ nhàng gật đầu, “Ừ, tôi thích từ khi còn nhỏ.”



Từ khi còn nhỏ?



Chẳng phải trước đây cả ngày cậu chỉ thích cướp hoa tôi trồng đem cho chó ăn ư, lí nào nhanh như vậy đã thay đổi rồi.



Tôi cười lạnh, “Không cần đâu, tôi về lấy tiền.”



“Anh, anh đừng thế.”
“A............”



Tôi hét thảm một tiếng.



Trời ạ, cái này không phải loại giày bình thường, phía dưới đế có gắn bánh xe!



Tôi lại chưa từng mang thử loại này, vừa đứng lên là lập tức trượt thẳng về phía trước.



Mang giày sao lại có cảm giác đạp vào hư không vậy?



Bất quá cũng có chỗ tốt là tự dưng tôi cao hẳn lên, cóc cần ngưỡng mộ hắn nữa.



Hắn cười đỡ lấy tôi, “Cẩn thận một chút.”



“Đi hai bước thử xem thoải mái không?”



“Ừ.” Rất hợp, bất quá lúc đi vẫn cảm thấy có phần hư vô, chẳng khác nào đứng trên đám mây bay bay.



Dường như đôi chân không phải của tôi, bỏ lơ điều khiển của não mà tự trượt ra xa......



“Vậy đôi này đi.” Hắn cười với cô nhân viên, sau đó thanh toán tiền.



“Có vẻ đắt lắm......” Tôi líu lưỡi, giày trượt sao mắc quá vậy......



“Anh thích là tốt rồi.” Hắn kề sát bên tai tôi cười tinh quái, “Dù sao tiền này cũng không phải của em.”



“Hả?”



“Trường tặng học bổng.” Hắn thổi hơi vào tai tôi.



Hóa ra là vậy.



Học bổng dành cho sinh viên mới thì phải, nghe đồn đậu cao sẽ miễn học phí, ngược lại còn được tặng rất nhiều tiền.



Nếu nói vậy, hắn ghi danh vào trường chúng tôi cũng đâu có thiệt thòi gì.



“Anh, em học khoa Trung ngữ.” Trên đường quay về trường, hắn gợi chuyện.



Tôi xoay qua nhìn hắn, hắn cúi đầu nhìn mặt đường.



Có chút áy náy nho nhỏ, nếu hắn không nói, tôi quả thật đã quên hỏi......



“Khoa Trung ngữ rất tốt.” Tôi nghĩ nửa ngày mới phun ra được một lời kịch như vậy.



“Ừm, em rất thích. Khoa tiếng Trung nhiều người đẹp mà.”



Lòng tôi run lên.



Đúng vậy...... Người đẹp hằng hà sa số, người như hắn chắc chắn rất được hâm mộ, nói không chừng chưa tới một tháng sẽ xuất hiện cô gái tay trong tay cùng hắn ăn cơm rồi đến lớp......



Vài năm sau nữa, bọn họ sẽ sinh ra một đứa trẻ trắng trắng mềm mềm kêu tôi là “Bác ơi, bác ơi......”



Tiều, tự dưng tôi nghĩ mấy thứ linh tinh này làm gì.



Cùng lắm thì lúc đó tôi ôm đứa bé kia vào ngực, thương nó như đã từng thương Lưu Uyên thuở nào.



Tuy rằng nó gọi tôi là bác chứ không phải anh hai.



Làm cho tôi có chút uất ức.



Lời tác giả:



Tôi cũng uất ức......



[1] bóng đèn = người thứ ba phá hỏng không khí hẹn hò của các cặp đôi, là kỳ đà cản mũi =))



[2] trượt patin



[3] ý chỉ người hoa tâm, đã có gia đình nhưng vẫn ở bên ngoài lăng nhăng, thường chỉ hiện tượng hủ bại của quan chức có quyền, có vợ nhưng vẫn nuôi tình nhân, ý bản là hội sinh viên là vợ còn các hội nhóm là thê thiếp = =||||| khả năng ví von của bản rất có vấn đề, quả nhiên vặn vẹo thụ =-=



[4] vật tham chiếu = vật dùng làm tiêu chuẩn cơ bản, trong vật lí là vật dùng để xác định vật khác đứng yên hay chuyển động



[5] Phong thủy luân lưu chuyển = ý nói vận may sẽ không vĩnh viễn đi theo, chuyện tốt không phải lúc nào cũng gặp được