Uyên Viễn Lưu Trường

Chương 4 :

Ngày đăng: 14:47 19/04/20


Họp mặt toàn nhóm vào tuần thứ ba, tôi hiếm một lần tham dự việc gì mà không đi muộn.



Trưởng nhóm “đại nhân” oai phong lẫm liệt mang giày trượt lướt cái véo vào.



Hình như hắn ta tên Tề Minh.



Vài người thay phiên nhau đứng trên bục tuyên bố gần nửa ngày về mớ điều lệ nội quy, cùng với màn điểm danh tôi quan tâm nhất nhất....



Nghe nói mỗi tuần đều phải tập trung huấn luyện.



Không thể có mặt tập huấn thì bản thân phải tự giác rèn luyện.



Tốt nhất là thời thời khắc khắc đều có thứ cảm giác như đạp vào hư vô khi mang giày trượt.



Tựa như patin tồn tại cùng với sinh mệnh bạn.



Tôi ngồi phía dưới buồn ngủ muốn chết, vậy mà sau đó trưởng nhóm lại xuống ‘sân khấu’, nhường cho người nọ kẻ kia tiếp tục lên phát biểu.



“Chúc mọi người một ngày tốt lành.”



Tôi cảm giác sau lưng có một trận gió lạnh vù vù thổi qua, một vùng lông tơ mạnh mẽ dựng đứng như măng mọc sau cơn mưa xuân.



“Mình là Lưu Uyên.”



Thanh âm đặc biệt như thế tôi đương nhiên biết rõ.



Nhưng mà, cậu có thể dời ánh mắt đi nơi khác một chút không, xin đừng nhếch miệng cười với tôi, hiểu chửa?



Trưởng nhóm giới thiệu người thanh niên tên Lưu Uyên này là bạn cùng lớp với cậu ta hồi cấp ba, đoạt giải quán quân trong trận chung kết patin của thành phố, khuyên nhủ mọi người nên nhìn hắn học tập, lúc ban đầu luyện tập hắn ngã rất nhiều lần, bị thương không đếm xuể, tinh thần can trường không sợ khổ không sợ mệt rốt cuộc cũng đem đến thành công cho hắn.



Tuy rằng tôi rất hứng thú nhưng cũng không muốn nghe mấy lời qua quít có lệ này.



Ấy thế mà lúc nghe được những gì hắn đã trải qua, đoạn từng bị ngã rất nhiều lần, trong lòng tôi nảy sinh sự khó chịu âm ỉ.



Có lẽ bởi vì chuyện lần đó, giữa tôi và hắn sinh ra bức tường ngăn trở rất lớn.



Hoặc nói là, khoảng cách.



Những năm gần đây tôi chưa từng để tâm đến hắn, quà sinh nhật hắn kí gửi tới đều được tôi trả về nguyên vẹn.



Dường như tôi rất tuyệt tình.



Nhưng mà...... Thằng ranh con kia từ nhỏ đã có tật xấu gọi là được một tấc lại muốn tiến một thước.



Nếu tôi tặng hắn sắc mặt hòa nhã, chẳng phải hắn sẽ leo lên đầu tôi luôn ư?



Sau khi kết thúc buổi gặp mặt, tôi vừa ra cửa hắn liền đuổi theo.



“Anh, nhìn anh rất phiền não?”



“Đúng vậy, cậu làm anh phiền não chứ đâu.”



Hắn yên lặng một hồi rồi đột nhiên nói, “Anh, mẹ nói chúng ta nên cùng thuê phòng bên ngoài ở, em đã tìm xong rồi, chỉ chờ anh đồng ý.”



“Vì sao anh phải thuê phòng trọ? Ký túc xá tốt lắm.”



“Nếu hai người cùng thuê có thể không cần giao tiền trọ, tiền trọ ở ký túc đắt lắm.”



Vì sao đó giờ tôi chưa thấy hắn cần kiệm chăm lo việc gia đình như thế.



Mua loại giày trượt rách kia tốn đến những mấy trăm, mày cũng không nhăn lấy một lần.



“Cậu muốn thì tự thuê, anh ở ký túc được rồi.”



“Nhưng ở bên ngoài tự do hơn.”



“Anh không thích tự do, bị ép buộc quen rồi, đột ngột được tự do anh sợ sẽ không khống chế được mà đi nhảy lầu.” =))



“Nhưng mà chúng ta có thể cài đặt băng rộng.” [1]



“Anh......”



Ặc? Băng rộng......



Nhắc tới tôi vẫn còn phẫn nộ, mạng trường chúng tôi siêu tệ hại, gửi mail và tập tin đính kèm cả buổi cũng không xong, vậy nên đừng nói đến việc chơi game.



Lần trước lúc chơi game online, cũng chính là ngày tôi và Phương Phương kết hôn, internet bỗng chốc yếu ngoài dự đoán, chúng tôi vốn đang ngọt ngào thoáng cái đứt phựt mạng......



Quả nhiên, thím bảy dì tám của cô ta càn quét cả thế giới mắng tôi là đồ đàn ông bạc tình, chửi tôi không có nhân phẩm.




Hắn cười có phần khinh bỉ, “Thế kỷ nào rồi còn người dùng thư tình?”



Tôi ngượng ngùng rút bàn tay đang khoác lên vai hắn, tôi chưa từng chủ động theo đuổi con gái, cho nên lần đầu tiên khó tránh khỏi có chút kích động......



Cậu có cần cười nhạo tôi rõ ràng vậy không?



Con gái bên cạnh cậu không ít, lại thường xuyên nhận được thư tình, hiển nhiên không hiểu cảm nhận của tôi rồi......



“Được rồi, em làm quân sư cho anh, anh muốn viết thế nào?” Bỗng nhiên Lưu Uyên thở dài, sau đó với lấy laptop.



Hình như là cái để trong nhà, hắn được mang đến trường học?



Lúc trước khi tôi muốn cầm đi đã bị mẹ mắng một hồi, quả nhiên bọn họ bất công......



“Dùng laptop viết ư?” Tôi ngắm nghía “bé” laptop kia một cái.



“Nếu không thì sao giờ? Nhìn đám chữ viết như bạch tuộc trong thư tình của anh, người ta sẽ muốn xem hử?” Thanh âm Lưu Uyên trở lạnh.



“Được rồi...... Vậy, anh lên mạng tìm chút ý tưởng......”



“Tối hôm qua tôi nhờ một con muỗi bay đi tìm bạn, thay tôi nói tôi nhớ bạn xiết bao, cũng thỉnh cầu nó giúp tôi hôn bạn, vì hiện tại tôi không thể tiếp cận bạn! Nó sẽ nói cho bạn tôi nghĩ đến bạn nhiều thế nào! Bạn hỏi tôi yêu bạn có sâu đậm không? Vết chích lớn đại diện cho trái tim của tôi!” =))



Cái này quá ghê tởm...... Con gái nhất định ghét muỗi càng ghét bị chích hơn.



“Đôi mắt của bạn chớp một cái, tôi sẽ chết, đôi mắt của bạn nháy cái nữa, tôi lập tức hồi sinh, đôi mắt của bạn chớp tới chớp lui, tôi sẽ chết đi sống lại.”



Cái này không thích hợp, ánh mắt Lâm Hạ không có lực sát thương lớn như vậy, nhưng tổn thương do giá rét thật ra là có.



Hẳn nên đổi thành, ánh mắt của bạn chớp một chút, tôi lập tức đông lạnh, ánh mắt của bạn nháy cái nữa, tôi tức khắc hòa tan, ánh mắt của bạn chớp tới chớp lui, tôi sẽ đông lạnh rồi hòa tan...... =))



“Anh là đồ ngốc à?”



Thanh âm trầm thấp bất ngờ vang lên bên tai tôi, tôi dừng đánh máy, quay đầu lại nghi hoặc nhìn hắn.



“Anh viết mấy thứ linh tinh gì vậy? Muỗi, đông lạnh hòa tan, cũng không phải con nít ba tuổi viết cho chị gái, anh không cảm thấy quá ngây thơ hở?”



Thái độ của hắn sao lại hung ác như vậy......



“Em giúp anh viết.” Hắn lãnh đạm liếc tôi một cái, sau đó từ đằng sau vòng qua nhốt tôi sâu vào ngực, tay xuyên qua nách tôi bắt đầu nghiêm túc đánh máy.



Tư thế mờ ám kiểu này làm tôi hơi khó chịu.



Tuy rằng biết hắn vô tình, nhưng mà, tôi cảm thấy hô hấp mình bắt đầu gay go rồi......



“Lưu Uyên, để anh tự viết đi, như vậy mới có thành ý.” Tôi nhẹ nhàng động a động thân thể, không dám giãy giụa.



Hắn lại càng ôm chặt hơn, nét mặt vẫn lành lạnh như trước, “Với trình độ viết văn chỉ được không điểm của anh thì coi như tiêu.”



Hơi thở của hắn nhẹ nhàng phớt qua lỗ tai tôi, nóng nóng ngứa ngứa, không khỏi làm tôi run rẩy.



Tôi len lén lùi thân thể ra sau một tí, tìm tư thế thoải mái dựa vào ngực hắn......



Hình như hắn không phát hiện, vẫn đang chuyên tâm đánh máy.



Tôi thở ra một ngụm, nhẹ nhàng dựa vào hắn, cảm giác hơi thở ấm áp của hắn phảng phất bên tai tôi, lòng tôi rất khổ sở.



Có lẽ chỉ thế này tôi mới có thể gần gũi hắn.



Cả đời cứ vụng trộm như vậy, ở một góc nhỏ hắn không phát hiện.



Lời tác giả:



Sao lại bắt đầu sống chung



Ai da..... Thành thật mà nói, truyện này ấm áp nha V_V



[cont]



[1] băng rộng: Trong các mạng cục bộ, đây là một phương pháp truyền thông tín hiệu tương tự (tỷ biến) được đặt trưng bởi dải tần rộng. Tín hiệu này thường được tách chia ra hoặc truyền dồn ( multiplex) để cung cấp cho các đường truyền thông đa kênh. Vì các tín hiệu của máy tính là loại tín hiệu số, nên chúng phải được chuyển đổi bằng một quá trình gọi là biến điệu (modulation) trước khi chúng được truyền qua mạng tín hiệu tương tự. Một modem sẽ thực hiện nhiệm vụ đó. Hệ thống dải rộng dùng phương pháp truyền tương tự. Vì máy tính là thiết bị số, nên yêu cầu phải có các thiết bị giống như modem ở cả hai đầu cáp truyền để chuyển đối tín hiệu từ số thành tương tự hoặc ngược lại. Truyền thông dải rộng có thể mở rộng cự ly khá xa và hoạt động ở tốc độ rất cao. Mạng dải rộng cũng giống như mạng truyền hình cáp, có thể truyền hai hoặc nhiều kênh cùng một lúc (các kênh khác nhau về tần số). Do đó mạng truyền thông dải rộng có thể thực hiện truyền cả dữ liệu lẫn tiếng.



[5] khoét tường = nghĩa cơ bản là tổn thương người khác. Hiện nay dùng ý chỉ vì ích lợi bản thân mà không từ thủ đoạn cướp nhân viên, kỹ thuật của đối phương, ngoài ra cũng chỉ dùng thủ đoạn bất chính cướp đi người yêu của bạn bè.



[6] ngâm nước nóng = (nghĩa đen) thực phẩm ngâm trong nước thời gian dài không thể ăn; (nghĩa bóng) kế hoạch thất bại, hiện tại chuyên chỉ loại chuyện phức tạp, phần lớn đã hoàn thành chỉ còn phần mấu chốt, nhưng phần mấu chốt không thể xong, sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, chỉ trả giá rất nhiều mà không có thu hoạch



[7] bà lão Lưu bước vào Đại quan viên là một chi tiết trong “Hồng Lâu Mộng”, mình chưa coi nên không biết nó như thế nào T___T~



*đại quan viên rất đẹp