Uyên Viễn Lưu Trường

Chương 5 :

Ngày đăng: 14:47 19/04/20


Lưu Uyên viết bức thư tình kia dễ phải đến mấy giờ liền, tôi hơi buồn ngủ nên sau đó cứ thế đánh giấc trong lòng hắn.



Mơ mơ màng màng dường như có cảm giác bị ai đó bế lên, nhẹ nhàng đặt vào giường, rồi bên tai có thanh âm rì rầm rì rầm.



“Đồ ngốc.”



“Anh thật đáng yêu.”



Nói cùng lúc cả ngu ngốc rồi đáng yêu, không biết là đang khen hay mắng nữa.



Lúc tỉnh lại vào ngày hôm sau, em trai đã sắp chuẩn bị xong bữa sáng, tôi xoa a xoa mắt đi rửa mặt đánh răng, lúc này mới phát hiện trong phòng vệ sinh có một cái bồn tắm siêu lớn.



Ngày hôm qua cũng chưa kịp quan sát.



Vươn dài đầu ra ngắm trái nghía phải, dường như chỉ có một phòng ngủ thôi nha?



Vậy tối qua hắn ngủ ở đâu ta?



Tấm mền bông trên sô pha nói cho tôi đáp án.



Tôi thấp thỏm ngồi trước bàn ăn bữa sáng, đối diện với gương mặt không xúc cảm của em trai.



“Khụ......”



Không để ý tới tôi.



“Khụ khụ......”



Vẫn không để ý.



“Lưu Uyên à.”



“Hửm?”



“Anh nghĩ nên mời cô ấy đi ăn, cậu gợi ý nơi nào mới tốt đây......”



Hắn lạnh lùng cười, “KFC đi, chẳng phải anh rất thích thứ thực phẩm rác rưởi đó sao?”



“Hình như cô ấy không thích ăn mấy thứ dầu mỡ......”



“Vậy vào quán ăn vặt lề đường đi.”



“Anh muốn mời cô ấy ăn cơm Tây......”



Động tác uống sữa của hắn tạm ngưng một chút, sau đó khóe miệng nhếch lên tỏ ý cười khinh bỉ.



“Anh có nhiều tiền như vậy à?”



“Cho anh mượn tạm chút đi.” Tôi lo sợ cúi thấp đầu, không biết hắn sẽ dùng loại lời cay nghiệt nào châm chọc tôi tiếp nữa.



“Chi bằng anh mời chị ấy ăn lẩu đi.” Lưu Uyên thở dài, rút năm trăm trong ví ra đưa cho tôi, “Ngày nghỉ em làm gia sư có kiếm được ít tiền, anh cầm trước đi.”



Tôi nhận lấy cọc tiền kia mà tay run run.



Hắn đi làm gia sư? Chẳng biết có phải rất vất vả hay không.



“Cậu giữ đi, anh không muốn lấy tiền của em trai đi tán tỉnh con gái.”



“A, hiện tại biết kiêu ngạo? Em nghĩ anh vì chị ấy có làm trâu làm ngựa cũng nguyện ý, thì ra cũng còn chút tiền đồ ha, anh hai.”



Thế rồi hắn xoay người đi mất.



Tôi ngồi tại chỗ mà trong lòng nguội lạnh.



Phải, tôi không tiền đồ, nên cậu vẫn luôn khinh thường tôi đúng không.



Có đôi khi tôi sẽ mơ một giấc mộng rất kỳ lạ, mơ cậu hôn tôi......



Kỳ thật bản thân tôi cũng tự xem thường mình.



Quả nhiên ngu như heo.



Tôi cười tự giễu, lẳng lặng gom bát đĩa trên bàn đem vào bếp rửa sạch.



Hắn ngồi trên sô pha xem TV, gương mặt vẫn buốt giá như cũ.



Tôi chui vào phòng ngủ, mở di động ra gửi tin nhắn cho Lâm Hạ.




Hắn nâng thắt lưng tôi lên, đầu gối chen vào giữa hai chân, tiếp đó kéo hai chân tôi gác lên cạnh bồn tắm.



“Không được......” Tôi muốn rút chân về, dáng nằm thành hình chữ đại (大) mở rộng cơ thể trước mặt hắn thật quá mức nhục nhã, bị ánh mắt nóng rực kia nhìn đăm đăm vào nơi riêng tư, tôi thấy như tôn nghiêm của bản thân đang từng chút một bị hắn giẫm nát dưới chân.



Sức lực không biết đã biến đi đâu mất, sự quẫy đạp nhỏ nhoi đều bị hắn dễ dàng kiềm lại.



Khớp xương rõ ràng trên ngón tay hắn quét một chút sữa tắm đâm vào hậu huyệt tôi.



“Lưu Uyên...... Không được......”



Tôi tuyệt vọng giãy giụa rồi thét to, một lúc sau, âm thanh mỏng manh đến mức ngay cả chính tôi cũng không nghe rõ.



Đôi mắt của hắn rất đen lại rất sáng.



Còn tôi lại không nhìn rõ được bất kì thứ gì.



Ngón tay trong thân thể tôi dò dẫm rồi khuếch trương, cảm giác sởn gai ốc lan ra khắp người.



Sau đó, chợt có một vật thô hơn thay thế ngón tay để ở nơi ấy.



Hắn nhìn tôi một cái, phần eo mạnh mẽ dùng sức thúc vào.



“A......” Tôi hét thảm thiết một tiếng, cổ họng đau khôn kể, giọng nói đã có chút khàn khàn.



Nỗi đau đớn khi hậu huyệt bị xé rách làm cho da đầu tôi run lên, suýt chút nữa đã ngất xỉu.



“Em muốn anh......”



“Em muốn anh để ý đến em......”



“Anh có hiểu hay không......”



Hắn giống như nổi điên, con mắt biến hồng kịch liệt va chạm trong thân thể tôi.



Nỗi đau nhức bỏng rát lan ra toàn thân, đôi chân vắt lên vách bồn lạnh băng khẽ khàng run rẩy, ngón tay tôi sít sao ghì chặt vào cạnh bồn.



Cánh mũi thật chua xót, trước mắt tôi mờ mịt một mảnh.



Cậu nhóc Lưu Uyên mới đây còn theo sau tôi ngọt ngào gọi anh hai...... Khi trưởng thành lại có thể tùy tùy tiện giẫm nát tôi dưới lòng bàn chân hắn.



Cậu nhóc Lưu Uyên mới đây còn khen tôi là người anh tốt nhất trên thế giới...... Khi trưởng thành lại có thể xem nhẹ mọi lời nói của tôi.



“Anh...... Chỉ có em tốt với anh nhất, anh hiểu không......”



“Anh......”



Hắn nhẹ nhàng gọi tôi, hơi thở nóng hổi phun bên tai tôi.



Toàn thân bủn rủn vô lực, tứ chi gác lên vách bồn tắm, thân thể hoàn toàn mở ra mặc hắn đòi hỏi.



Tiếng va chạm thân thể kịch liệt khi hắn ra vào cơ thể tôi, cùng với tiếng nước vỗ vào vách bồn tắm.......



Văng vẳng bên tai giống như âm hưởng không ngừng không ngừng vang vọng, tôi cảm thấy lỗ tai mình sắp điếc rồi.



Gương mặt anh tuấn với những góc cạnh rõ ràng của hắn nhoáng lên trước mắt tôi, khi gần khi xa, vật cứng trong cơ thể vẫn còn đang hung hãn ra ra vào vào, dường như không hề có ý muốn dừng lại.



Mỗi lần hắn rút ra, hậu huyệt tôi như có dòng chất lỏng nhớp nháp tuôn chảy, bồn tắm lớn cứ xuất hiện sắc đỏ hết một lần lại một lần.



Đau đến chết lặng.



Tôi hé miệng cười.



Lưu Uyên, hiện tại cái gì tôi cũng không còn.



Đã sớm nói qua, tôi là thằng anh uất ức nhất trên thế giới.



Lời tác giả: Thường Viễn vì sao lại như vậy, mấy chương sau sẽ giải thích



Anh chàng Thường Viễn này tính tình thối nát lại nhút nhát, nên phải để em trai ác độc một chút cậu ta mới có thể tỉnh ngộ = =



Nghiêm túc mà nói, truyện này thật sự ấm áp nha, không phải sao V_V



[cont]



[2] cách gọi hoàng thái hậu hoặc thái thượng hoàng đời nhà Thanh (Trung Quốc, công nguyên 1616-1912)