Uyên Viễn Lưu Trường

Chương 7 :

Ngày đăng: 14:47 19/04/20


Trường chúng tôi có rất nhiều người chơi ma thú, vì thế mới lén thành lập cả lô lốc các hội nhóm trên web.



Nhóm quân đoàn ngang ngược cực kì nổi tiếng, nghe nói người sáng lập là một vị tiền bối rất tài năng, sau khi tốt nghiệp mới nhượng lại chức đội trưởng cho một cậu nam sinh cấp ba.



Kỹ thuật của cậu ta thì thôi khỏi bàn đi, thường xuyên lấy một chọi nhiều cũng giành được thắng lợi.



Chỉ là xuất hiện một số phần tử nghiệp dư không biết trời cao đất rộng muốn đi chặn ngang họng người ta.



Ví dụ như tôi.



Tôi tự nhận mình nghiên cứu khá kĩ về ma thú, các bạn nam cùng khối cũng vì điều đó mà rất khâm phục tôi, có thể chơi với tôi qua hai ván không ngủm chỉ có mình Từ Tiểu Huy.



Vì thế tôi và Từ Tiểu Huy rất chi kiêu ngạo, quyết định hạ chiến thư trên diễn đàn.



Kết quả, thua đứt đuôi con nòng nọc.



Thua trận ấy, Từ Tiểu Huy khó chịu kinh khủng.



Thế nên lúc đăng bài mắng chửi lên diễn đàn, tôi không thèm để ý hình tượng mà sử dụng tri thức lịch sử từng học ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà bọn họ.



Kỳ thật tôi cũng không phải người nhỏ mọn, là do Từ Tiểu Huy đăng bài rủa sả lên trước, làm anh em với nhau đương nhiên tôi phải không tiếc mạng sống ra trận giúp đỡ.



Để rồi hậu quả là trong trò chơi ma thú ở trường, tôi với Từ Tiểu Huy không có ai chơi cùng.



Phần lớn mọi người vừa nhìn thấy chúng tôi liền lẩn như chạch.



Vì thế tôi và Tiểu Huy đành xót xa sống nương tựa lẫn nhau.



Mày đánh tao, tao đánh mày, đánh đến không còn chút hứng thú nào cả, tôi mới bỏ quên ma thú mà lao vô chơi trò QQ âm tốc siêu đần độn kia, còn Từ Tiểu Huy chơi trò giả tưởng gì đó.



Thật không nghĩ tới thằng cha ngồi cạnh tôi hôm nay, chính là vị đại ca oai phong làm rung chuyển đất trời trong giới game ma thú của trường.



“Ha ha, trò ma thú phức tạp như vậy làm sao tôi dám chơi, tôi chỉ chơi QQ âm tốc thôi, ” Tôi nhếch miệng cười với hắn, cố hết sức khiến lời nói dối của mình thiệt là chân thành để người ta tin tưởng.



“Ồ? Tôi thấy màn hình laptop của cậu có icon của ma thú, tôi còn nghĩ là cậu chơi.” Hắn vuốt mũi cười đầy hàm ý với tôi.



“A! Đó là em trai tôi chơi, laptop này của em tôi.” Tôi dùng ánh mắt chân thành khôn xiết để đối mặt với hắn, Lưu Uyên cậu chớ trách anh hai, vào thời điểm bí bách anh hai chỉ có thể lấy cậu làm lá chắn.....



........



“Ừ, thế thôi vậy, vốn muốn chơi với cậu vài ván mà.”



“Để cậu thất vọng rồi, ha ha.”



Hắn phẩy tay kiểu không hề gì rồi viết tên và số điện thoại của mình lên bàn.



“Thật vui khi được làm quen với cậu.”



“Ặc, tôi cũng vậy, ha ha, vui quá đi.”



Thời điểm nắm lấy bàn tay to của hắn lông tơ trên lưng tôi dựng ngược cả nha.......




“Tôi không hứng, đến đây lấy học phần thôi.” Khuôn mặt cô ta vẫn cứ lạnh như băng tuyết, tôi đảo mắt nhìn qua, quả nhiên thấy Từ Tiểu Huy hí ha hí hửng lướt lại gần.



“Ha ha, anh thật sự rất vui, không ngờ em cũng chọn hội này, anh cứ nghĩ em sẽ không bao giờ muốn gặp anh nữa.....” Không đợi Từ Tiểu Huy nói xong, Lâm Hạ đã như một trận gió lướt bay đến nơi em trai tôi đang đứng.



Nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ suy sụp của Từ Tiểu Huy, lòng tôi hớn hở muốn chết nha.



“Tiểu Viễn, cậu nói xem sao Lâm Hạ lại hẹp hòi như thế chớ? Lên mạng tìm người yêu chỉ là chơi đùa mà thôi, tớ vốn nghiêm túc với mỗi cô ấy.” Từ Tiểu Huy cúi đầu vắt óc suy nghĩ.



Tôi cười lạnh một tiếng, “Đùa lâu ai biết được cậu có thể biến giả thành thật hay không, sớm nói với cậu rồi, hiện tại là xã hội chủ nghĩa, chế độ tam thê tứ thiếp chỉ có thể tồn tại trong YY [1] của đàn ông thôi.”



[1] YY = ý ***



“Người anh em, lên đường bình an.”



Quẳng cho cậu ta cái nhìn thương xót cộng với đồng cảm xong, tôi bắt đầu vịn cột tập trượt patin.



Trượt đơn giản hai bước thì không thành vấn đề.



Đáng tiếc dưới đế giày có bánh xe, tôi lại đem hết lực tập trung ở việc duy trì cân bằng nên không nhìn rõ phía trước, vì thế bịch một cú, tôi đâm đầu vào bảng thông báo cạnh bên.



Lúc tôi cố chống mặt đất đứng lên, bỗng thấy Lưu Uyên và Tề Minh đứng phía xa cười khẩy.



Cũng là Từ Tiểu Huy có lương tâm chạy đến giúp tôi một phen.



Sau đó, Tề Minh gọi mọi người tụ họp lại một chỗ cùng luyện tập, trình bày một số điều nên chú ý và làm mẫu vài động tác cơ bản.



Vì có nhiều người nghiệp dư chưa bao giờ trượt thử, đích thân Tề Minh và Lưu Uyên phụ trách dạy mọi người, vốn có một huấn luyện viên nữ nhưng hôm nay cô ấy không đến được.



Tôi vịn thanh chắn trượt tới trượt lui, nhìn thấy em trai nắm tay con gái chỉ dẫn từng động tác cho các cô, lòng tôi chẳng hiểu sao lại dâng tràn một nỗi chua xót vô hạn.



Chung quy vẫn cảm thấy hình ảnh hắn đứng chung với mỹ nữ thật xứng đôi, đặc biệt là Lâm Hạ, khí chất hai người họ rất hoà hợp, khoảnh khắc nắm tay nhau cùng trượt trong sân tập quả thực hệt như đôi nam nữ chính trong manga.



Nếu tôi là hoạ sĩ nhất định sẽ vẽ lại hình ảnh rực rỡ ấy, nếu tôi là nhiếp ảnh gia chắc chắn sẽ đưa khung cảnh hài hoà kia vào ảnh chụp.



Bởi vì tôi là anh hắn, tôi chỉ có thể yên lặng trơ mắt nhìn.



“Thường Viễn, tôi đến dạy cậu nhé.” Tề Minh cười dịu dàng như nước làm lưng tôi rơi rớt cả tầng da gà da vịt, thế nhưng nhìn thấy đôi cẩu nam nữ đằng kia, tôi miễn cưỡng duỗi tay ra cho hắn đỡ, để rồi mặc hắn kéo đi khắp cả sân tập.



Bị hắn dẫn dắt trượt patin loanh quanh, tôi có cảm giác đầu óc mình xoay mòng mòng. Tính tình tôi vốn không hề tốt, đặc biệt lúc thân thể khó chịu thì bao nhiêu thói hư tật xấu đều phát huy uy lực đến cực đại.



“Tôi choáng.” Tôi lạnh nhạt vùng ra khỏi tay hắn, không chút biết ơn với việc hắn tự mình hướng dẫn. Dù sao cũng do hắn ta tự nguyện, cóc liên quan đến tôi.



“A, vậy cậu nghỉ ngơi một lát đi.” Tề Minh mỉm cười kéo tôi ngồi xuống, “Muốn uống nước không?”



“Ừ.”



Cảm giác được người ta hầu hạ thật là sung sướng, tôi cầm chai nước khoáng hắn đưa ực một hơi dài.



Xa xa đằng kia, chẳng biết Lưu Uyên và Lâm Hạ đang tán gẫu chuyện gì mà đứng sát vào nhau.