Uyên Viễn Lưu Trường

Chương 8 :

Ngày đăng: 14:47 19/04/20


Sẩm tối, lúc tôi muốn về đột nhiên trời đổ mưa to, vì hội có việc cần xử lí nên Lưu Uyên nán lại, tôi xông ra ngoài một mình.



Gặp mưa thì thế nào, cùng lắm giống như tắm thiên nhiên mà thôi.



Sau khi về nhà, tôi theo thói quen bật TV lên rồi nằm dài trên sô pha xem bóng đá.



Bỗng dưng lại nghe di động réo inh ỏi, tôi vừa ngó qua màn hình liền cảm thấy da đầu run lên từng chập, chẳng phải tôi không muốn nghe giọng nói dịu dàng khiến người ta nổi sẩy của mẹ. Có lẽ là vì không biết nên nói gì với bà.



“Thường Viễn, kì nghỉ năm nay con có về không?”



“Dạ về.”



“Vậy con có gặp em ở trường chưa?”



Hình như mẹ không biết tôi và thằng em sống chung với nhau.



Hoá ra Lưu Uyên lừa gạt tôi, nói cái gì mẹ bảo chúng ta nên thuê phòng bên ngoài, thằng oắt miệng toàn phun lời dối trá này, thế mà tôi lại tin tưởng hắn.



“Thường Viễn, mẹ hỏi con đó.”



Tôi ho khan một tiếng, “Sau đợt quân sự con có gặp Lưu Uyên một lần, nó đến ký túc xá tìm con. Nhìn có vẻ bận lắm, sau đó thì con không gặp nữa.”



Hơi bị chột dạ, hy vọng mẹ không nhận ra.



“Vậy thì tốt rồi.”



Sau khi treo điện thoại xong tôi vẫn còn thất thần, quả nhiên mỗi lần mẹ gọi điện đều là vì chuyện của em trai.



Con không được làm hư em biết chưa? Con không thể tiếp tục như vậy được! Đừng lại gần nó nữa, con sẽ hại nó!



Đó là những lời mẹ ruột tôi từng nói, vào lúc nào tôi cũng chả nhớ rõ, chỉ là mấy câu ấy giống hệt như mũi kim nhọn đâm sâu vào lòng, có đôi khi nằm mơ nghe thấy cũng làm tôi vã một lớp mồ hôi lạnh mà tỉnh giấc.



Đứa con như tôi ở trong mắt mẹ vô sỉ thế đấy.



Bất quá chỉ là phế phẩm mẹ nuôi mà thôi.



Lưu Uyên mới chính là niềm tự hào của bà.



Thật ra tôi thầm thích em trai, từng thừa dịp hắn ngủ say trộm hôn lên môi hắn, trong cơn mộng mị gọi tên hắn để DIY. [1]



[1] DIY = do it yourself, chính là, chậc =///= “tự làm tự thoả mãn”



Có lẽ mẹ nghĩ rằng tôi sẽ làm chuyện gì đáng sợ dẫn hắn lạc lối, cho nên mới bảo tôi thi vào đại học nơi thị thành rất xa nhà, rời xa em trai, để suy nghĩ và phẩm hạnh của hắn không vì tôi mà trở nên nhơ nhuốc bại hoại, hi vọng thằng nhóc bất lương như tôi sẽ không ảnh hưởng đến hắn.



Kỳ thực tôi có thể làm gì cơ chứ?



Ngoại trừ việc chờ tất cả mọi người ngủ say chạy tới trộm hôn hắn, tôi còn có năng lực gì nữa?



Mẹ tôi đánh giá tôi rất cao.



Bà cho rằng tôi sẽ giống mấy gã đàn ông đáng khinh trên TV đi cường bạo em trai ư? Giỡn hoài, dù tôi có tà tâm cũng không có gan làm. [2]



Hơn nữa tôi cũng đánh không lại Lưu Uyên, sự thật chứng minh rõ rành rành, đừng nói tôi làm gì được hắn, lọt vào tay hắn tôi y hệt một con cá mặc hắn chưng luộc chiên xào, chỉ có thể chống trả yếu ớt rồi bị hắn nuốt sạch vào bụng.




Kháo, thanh âm của Từ Tiểu Huy bình thường nghe qua thấy ngu ngốc như gì, không ngờ cũng có lúc trở nên quyết đoán như vậy, tôi cứ nghĩ trước mặt Lâm Hạ cậu ta luôn chân chó. [4]



[4] chân chó = phục tùng/hầu hạ triệt để =__=



Tôi đang muốn trốn lại thấy Lâm Hạ bước ra, cô ta trông thấy tôi thì hừ một tiếng, sau đó xoay người đi mất hút.



Từ Tiểu Huy lại gần đập vai tôi buông tiếng thở dài não nuột, “Than ôi bạn hiền, mình thất tình rồi.”



Tôi quẳng cho cậu ta một câu “Đáng đời”, cóc thèm để ý mà tiếp tục sải bước về phía trường học.



Mối tình của Từ Tiểu Huy và Lâm Hạ có rất nhiều công sức do tôi đóng góp. Ngoại trừ lần bỏ gián vào thư tình lúc cậu ta đang theo đuổi Lâm Hạ, còn lại tôi đều giúp cậu ta bày mưu tính kế, ví dụ như gợi ý cậu ta mời Lâm Hạ đi ăn lẩu vào mùa hè (điều kiện tiên quyết là tôi biết Lâm Hạ ghét nhất quán lẩu kia), đến công viên nước tung tăng bơi lội (điều kiện tiên quyết là tôi biết Lâm Hạ là con vịt cạn), còn dạo cửa hàng quà lưu niệm mua gấu bông (đương nhiên Lâm Hạ căm mấy thứ ấy nhất).



Ai ngờ Từ Tiểu Huy không đần tí nào, có năng lực khiến Lâm Hạ từ những thứ ghét nhất dần dần nảy sinh tình yêu, đương nhiên quá trình đó cũng chả dễ dàng gì.



Cứ luôn nghĩ bọn họ sẽ dài lâu, bởi đoạn tình cảm ấy được bỏ vào rất nhiều công sức.



Không ngờ cuối cùng lại chia tay, điều này khiến tôi cảm thấy thật khổ sở và mờ mịt, tình yêu giữa nam nữ còn không thể vượt qua thử thách, nếu vậy nam nam thì sao đây?



Hai người đàn ông, không chỉ đối mặt với vấn đề sống chung cùng đối phương, còn phải lo lắng áp lực của xã hội, vả lại không có luật hôn nhân bảo đảm, không có gia đình ấm áp?



Bất chợt nghĩ đến đều cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh.



Thi thoảng thấy bản thân thật mẹ nó chín chắn, vấn đề gì cũng nghĩ đến dài lâu về sau. Trách làm sao tên tôi là Thường Viễn.



[5] viễn = dài



Tôi không ham muốn niềm sung sướng ngắn ngủi.



Nếu đã biết sau này sẽ đau khổ, chi bằng sớm bóp chết phần tình yêu kia khi nó còn trong nôi.



Tuy rằng tôi thừa hiểu dù có tạt nước lạnh vào ngọn lửa tình của tôi, nó cũng sẽ y hệt như tưới dầu mà cháy ngày càng hừng hực hơn.



Cái mà tôi muốn dập tắt chính là phần của em trai tôi.



Cái tôi muốn thành toàn chính là hạnh phúc của hắn.



Từ nhỏ đến lớn, em trai không chỉ là niềm kiêu hãnh của bố mẹ, hắn cũng là niềm kiêu hãnh của tôi, mỗi khi nhắc đến hắn sống lưng tôi sẽ đứng thật thẳng.



Tôi làm những điều này hết thảy đều vì tương lai của hắn, tuy rằng khổ tâm của tôi hắn sẽ không biết được.



Lời tác giả:



Cậu Thường Viễn này sống rất áp lực. Bề ngoài nhìn ngu ngơ cáu kỉnh, cơ mà suy nghĩ trong đầu thì rất nhiều đó ==



Viết tâm sự của cậu ta khiến tôi cũng thấy thực áp lực. Ặc.... Cho nên chỉ cần em trai bùng nổ một chút, cạy mở vỏ rùa của cậu ta ra rồi ôm vào lòng ấm ấm áp áp, mỗi lần nghĩ đến dạng tình tiết đó máu sói trong tôi luôn sôi trào V_V



[cont]



[2] nguyên văn “tà tâm mà không có tặc đảm” = có ý muốn nhưng không có gan trộm



[3] cải thảo