Uyên Viễn Lưu Trường

Chương 9 :

Ngày đăng: 14:47 19/04/20


Đến tận khuya Lưu Uyên mới về nhà, hơn nữa dường như tâm trạng hắn tốt lắm, xem ra rất có triển vọng với Tề Duyệt.



Tắm rửa xong tôi trèo lên giường nằm, một lát sau bỗng dưng vang lên tiếng cửa mở, có người nhẹ nhàng bước vào.



Tôi nhắm tịt mắt cố kiềm nén tiếng tim đập dồn dập, cảm giác được Lưu Uyên ngồi xổm xuống bên cạnh giường, hơi thở mạnh mẽ của hắn khiến toàn thân tôi nổi đầy da gà.



Hô hấp khẽ khàng tựa như đang thổi nhẹ lên gương mặt tôi.



Tuy nhắm mắt, tôi vẫn có thể cảm nhận ánh nhìn của hắn đang đảo quanh trên người mình, sau đó hắn vươn tay ra, vuốt ve mái tóc rồi lại nhéo nhéo má tôi.



Đoạn, hơi thở hắn thình lình tiến lại gần hơn, xúc cảm ấm áp vương vất trên mặt, chậm rãi di chuyển đến đôi môi.



Tôi kháo, trước đây tôi hôn trộm hắn, hiện tại đổi thành hắn hôn lén tôi?



Quả nhiên là báo ứng.



Tôi cứ thế nhắm mắt mặc hắn vói đầu lưỡi vào hôn đến nửa ngày, cảm giác ấm nóng ấy thật khiến người ta mê say đến ngây ngất.



Thực sự không muốn buông hắn ra......Không muốn đẩy hắn vào cái ôm ấp của người con gái khác. Nhưng tôi biết rõ chúng tôi không thể có kết quả tốt đẹp.



Ví dụ như bạn nuôi một con mèo, bản thân bạn hiểu rõ ở trong tay mình nó sẽ không sống được, nhưng bạn sẽ một cước đá chết nó, hay là nhịn đau tặng thứ yêu dấu ấy cho kẻ khác? Thường Viễn tôi tuy là đứa nóng nảy nhưng không chuộng bạo lực, thế nên tôi đành phải lựa chọn phương án sau.



“Đừng giả vờ, em biết anh tỉnh.”



Thanh âm truyền ra từ đôi môi đang dán trên môi tôi khi hắn cúi đầu xuống, tôi mở to mắt, thân thể Lưu Uyên đã che hết ánh đèn yếu ớt xuyên qua khe cửa, khiến tôi không cách nào nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt ấy, chỉ nhận ra giọng nói kia dịu dàng khôn kể.



“Anh, anh đang suy nghĩ gì vậy?”



Tôi xê dịch thân thể, tránh né bàn tay ma quỷ đang chạm vào mặt mình, “Anh nghĩ cậu đã lớn rồi, tìm một cô bạn gái để yêu đương chẳng phải rất tốt sao?”



“Anh thực sự nghĩ vậy?”



“Ừ.”



“Anh đối với em.....”



“Cậu là em trai anh, anh là anh hai cậu, trừ lần đó ra giữa chúng ta không hề có gì hết! Về phần lúc trước cậu nốc rượu, cứ xem như chuyện ấy chưa từng xảy ra đi! Dù sao với anh mà nói, đêm đó bất quá chỉ là một lần trải nghiệm kích thích, anh cũng không để trong lòng đâu!”



Bởi vì nói quá gấp, ngay cả tôi cũng tự thấy thanh âm mình đang run rẩy.



Hắn yên lặng một chốc, ngữ điệu nháy mắt lạnh hẳn đi.



“Anh biết mình đang nói gì không?”



Tôi biết chứ.



Cho nên mới đau đến kịch liệt như vậy.



Có thể ở cạnh cậu là loại tình tiết chỉ xuất hiện trong mơ. Tuy đêm đó phát sinh quan hệ thân mật với cậu, nhưng với tôi mà nói chỉ là thu hoạch ngoài dự đoán. Như thế đã đủ thoả mãn rồi, tôi không thể tham lam hơn được nữa.



Không thể vì sự ấm áp ấy mà cố chấp ở bên cậu không buông.



Ưu điểm lớn nhất của tôi chính là tự mình hiểu lấy mình.



“Anh, em đã trưởng thành rồi, không còn là đứa em nhỏ luôn theo đuôi anh nữa.” Hắn thở dài thật dài, “Em sẽ chứng minh cho anh xem.”



“Chỉ có điều, xin anh đừng đụng tới yếu điểm của em được không?” Dứt lời, hắn nhẹ nhàng đứng dậy rồi đi mất.



Yếu điểm hử?



Hắn nói cái khỉ gì mà tôi không hiểu cho lắm.



Quả nhiên, tôi là kiểu “đầu óc ngu si”, “tứ chi phát triển”, “nóng nảy bộp chộp”, “tính cách vặn vẹo” mà Tề Duyệt thường nói hay sao?
“Mỗi khi thi xong cậu được 100 điểm mà anh chỉ 50, bị đặt cạnh cậu để so sánh; nhiều lần cậu đạt được giấy khen học sinh giỏi, còn anh bị phê bình trước mặt hội phụ huynh, lúc đó anh nghĩ rằng, giá mà không có đứa em trai như cậu thì tốt biết mấy.”



Nếu cậu không phải em trai tôi, tôi cũng không phiền muộn như vậy, khỏi phải lo nghĩ mọi thứ cho cậu.



“Anh, anh nghĩ vậy thật sao?” Lưu Uyên thoạt nhìn có vẻ rất thương tâm.



“Đúng, thậm chí có đôi khi anh nghĩ rằng, nếu cậu không có mặt trên đời này thì tốt biết bao nhiêu, không có vật tham chiếu như cậu tồn tại, ít nhất anh còn có thể đứng thẳng lưng.”



“Nhưng mà, em luôn nghĩ mình thật may mắn vì có người anh như anh.” Hắn cười khổ cúi đầu xuống uống trà, bởi vì dùng sức nắm chặt chiếc cốc nên móng tay trắng bệch.



Lúc này tôi mới nhận ra hắn gầy đi không ít, những khớp xương trên ngón tay đều trở nên rõ nét như thế.



Đột nhiên lại thấy thật đau lòng. Dường như đã nói quá đáng rồi, thanh âm của tôi vì thế cũng mềm đi đôi chút, tôi vỗ nhè nhẹ lên bả vai hắn.



“Tuy không phải anh em ruột nhưng đã lớn lên bên nhau nhiều năm như vậy, mặc dù không thích cậu, anh cũng không ghét đến mức xem như kẻ thù. Lưu Uyên, cậu đừng để trong lòng.”



Dứt lời, tôi đứng dậy rời khỏi nơi đó, thật sự không hề muốn nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của hắn.



Mặc dù thấy tội lỗi như vừa bỏ rơi động vật nhỏ, nhưng tôi hiểu rất rõ, hắn không còn là động vật nhỏ luôn đi theo sau mông cần tôi che chở nữa, Lưu Uyên của hiện tại đã là một con chim lớn với đôi cánh vững chãi còn bay cao hơn cả tôi.



Tôi quyết định ngủ lại ký túc xá, tạm thời không trở về căn phòng chúng tôi cùng thuê nữa, tránh tạo ra cơ hội gặp mặt hắn.



Có lẽ hắn cần sự bình tĩnh, tôi cũng cần thời gian lên kế hoạch cho tương lai về sau.



Tới ký túc xá tôi mới phát giác hoá ra Từ Tiểu Huy cũng đã tiều tuỵ rất nhiều, quả nhiên tình yêu hệt như một đoá hoa hồng, thực mẹ nó gai góc.



Nằm trên giường mãi vẫn không ngủ được, tôi nghĩ tới nghĩ lui, quyết định tìm người tâm sự. Gã Tề Minh kia bất quá chỉ là người cùng diễn kịch, ứ có thích hợp để mà tán với chả gẫu.



Thế nên tôi gửi tin nhắn cho Lâm Hạ, “Người đẹp Hạ, tôi mời cậu ăn khuya chịu không?”



“Tôi đang ở ‘Bóng đêm’, có việc cần làm.”



Bóng đêm?



Sao cô ta lại đến mấy chỗ như thế, đó là loại quán bar rất hỗn loạn nha!



Vả lại cô ta thuộc hình mẫu người đẹp băng giá, tuyệt đối sẽ bị lột sạch một lớp da.



Tôi chưa kịp nghĩ kỹ đã tóm lấy áo khoác chạy ra cửa, vốn cũng muốn gọi Từ Tiểu Huy, nhưng lại cảm thấy bọn họ vừa chia tay, có lẽ Lâm Hạ cũng không muốn nhìn thấy cậu ta.



Quên đi, tôi làm anh hùng cứu mỹ nhân vậy.



Tuy rằng vị mỹ nhân í tôi không dám có hi vọng xa vời, bất quá làm bạn thân với cô ta cũng không tệ.



Lời tác giả:



Tại sao tôi viết về thụ kỳ quái lại khiến bản thân cũng kỳ quái theo luôn vậy......



Chẳng lẽ đây chính là định nghĩa của từ kỳ quái sao = =



[cont]



[1] nguyên văn là “muốn làm mao” = biểu hiện sự bất mãn cực điểm với người hay sự vật nào đó. Ngoài ra “muốn làm mao” phiên dịch ra tiếng phổ thông của người Mãn thì có ý là “muốn làm cái rắm”, có ý trêu chọc, khinh bỉ. Vì để phù hợp với phong cách thô bỉ của em Viễn, mình chọn cái sau =))



Dân tộc Mãn (dân tộc thiểu số, phân bố ở các vùng Liêu Ninh, Hắc Long Giang, Các Lâm, Hà Bắc, Bắc Kinh và Nội Mông Cổ,Trung Quốc)



[2] huyền quan = trong khoa học phong thủy và kiến trúc được hiểu là lối đi mà khách bước vào cửa ngoài của căn nhà tới được cửa phòng khách buộc phải đi qua. Đây là khu đệm của phòng khách, có thể coi như tiền phòng, là nơi khách “nghỉ” chân trước khi vào phòng chính, tiếp mạch dẫn khí từ môi truờng bên ngoài vào căn nhà. Chính vì vậy, một huyền quan tốt về phong thủy sẽ khiến cho luồng khí cát lành vào nhà nhiều hơn. Điều này sẽ đem lại lợi ích lớn cho gia chủ về sức khỏe và tài lộc. Xem thêm cách trang trí huyền quan ở đây



[3] nguyên văn “cá đại đại”, vùng đông bắc Giang Tô “đại đại” ý gọi anh trai



*chồn vàng Siberia