V Đại Có Một Bé Chuột
Chương 47 : Mê hoặc trí mạng
Ngày đăng: 16:47 19/04/20
Peter vừa ngẩng đầu một cái, người đang ẩn thân nào đó liền quên mất động tác tiếp theo. Bất quá loại tình huống bất ngờ này Peter cho dù nhắm mắt cũng có thể xử lý, y hơi cúi đầu giả như đã kiệt sức nằm phục xuống, sau đó thống thiết hô to một câu “Trả lời ta.”
Thành công đem hồn phách của người nào đó gọi trở về.
Sau đó ma pháp trận vô cùng phức tạp trên tế đàn từng chút một sáng lên, từng điểm sáng nhỏ tựa như đom đóm lơ lửng bay lên, phảng phất như mang theo năng lượng tràn đầy.
Không cần đến một phút, toàn bộ ma pháp trận đã bắt đầu phát ra ánh sáng cực mạnh, vừa dịu dàng như ánh trăng vừa mạnh mẽ như mặt trời. Cuối cùng những vầng sáng đó tập trung thành một hình trụ tròn, mà bên trong tựa hồ thấp thoáng xuất hiện thân ảnh một người, sau đó toàn bộ trụ ánh sáng đột ngột tan vỡ.
Cả sảnh đường nơi nào cũng có từng điểm ánh sáng màu bạc phiêu dật, mộng ảo tựa như rơi vào giữa dãy ngân hà.
Chiêu thức này đương nhiên là do Voldemort làm ra, hiệu ứng đưa đến tuyệt đối chấn động.
Cả đám phù thủy nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy pháp thuật dạng này, bình thường bọn họ đều học những thần chú có tính thực dụng cao, chưa từng nghĩ có thể dùng pháp thuật tạo ra hiệu ứng như vậy. Mà Andromeda càng là quyết định sau khi trở về nhà nhất định phải hỏi cha mẹ đây là loại chú ngữ gì, cô tuyệt đối phải học cho bằng được, sau đó có thể ở nhà tự mình thực hiện ‘chơi đùa’.
Mà Peter thì lại là vô cùng cảm thán, quả nhiên là ma thuật thực sự, nhìn hiệu quả hình ảnh này xem, cho dù là năm 2030 cũng không thể đạt được. Dù sao những hiệu ứng máy tính làm được thật đến mức nào cũng không thể chối bỏ được bản chất, chúng hoàn toàn là đồ giả.
Bất quá… ngươi là một ma tộc, khi xuất hiện cần gì phải làm đến long trọng thánh khiết như vậy?
Peter lặng lẽ nhìn những ánh mắt thán phục của đám động vật nhỏ xung quanh một chút… được rồi, thỉnh thoảng thỏa mãn sở thích của khán giả cũng không có gì không tốt.
Voldemort cảm thán nhìn thiếu niên trước mặt lần lượt tỏ ra khiếp sợ, ngờ vực, hoài nghi, cuối cùng lại bị hận ý ngập trời mai một lý trí đưa bàn tay phải ra đón lấy chiếc nhẫn quyền lực. Trong lòng Voldemort bất chợt khẽ động, đích thân cầm lấy tay Peter giúp y đeo nhẫn.
Đối với hành động đùa giỡn này Peter chỉ có thể len lén liếc mắt oán hận, tay trái của y rũ xuống kín đáo ném một vật nhỏ xuống đất, nhất thời cơ thể của y lập tức bị sương trắng bao vây. Mọi người chỉ có thể nghe được một loạt tiếng gào thét đau đớn tột cùng vang ra từ đám sương mù, thế nhưng cũng có thể lờ mờ nhìn thấy cơ thể thiếu niên nhỏ bé bên trong từ từ phát triển thành một thanh niên vững chãi.
Đợi đến khi sương mù tan đi, bộ dạng của Peter sau khi uống thuốc tăng tuổi… không, hiện tại phải nói là vai chính Kate sau khi trưởng cũng thành theo đó xuất hiện.
Bởi vì có sự tồn tại của thuốc tăng tuổi Peter mới có thể gia tăng một đoạn diễn xuất có cũng được không có cũng không sao này, theo ý định của y là muốn dùng hết mọi cách, tăng thêm màu sắc thần kỳ cho kịch bản. Nếu như hiện tại bọn họ đang quay phim ở giới Muggle, đoạn phim này nhất định phải chấp nối cực kỳ phiền phức.
Một nhân vật được hai diễn viên thủ diễn qua từng giai đoạn cuộc đời là một chuyện vô cùng thường thấy, vì thế rất dễ xảy ra hiện tượng khi nhân vật còn bé và khi lớn lên có bộ dạng khác nhau một trời một vực, vừa nhìn đã thấy giả tạo. Tuy rằng các khán giả đều hiểu đây là chuyện không còn cách nào, thế nhưng dù trong lòng đã tự nhủ không sao, chỉ là vẫn không khỏi cảm thấy thiếu đi một chút cảm giác liền lạc thần kỳ nào đó. Hơn nữa, có đôi khi bởi vì sức diễn của diễn viên khác nhau, một khi vừa đổi, khán giả vốn đã bị bề ngoài của diễn viên trước đó lôi kéo vào cốt truyện, vừa nhìn thấy diễn viên tuổi trưởng thành liền có cảm giác lệch lạc, theo bản năng quên mất đây là nhân vật mà chỉ nhớ đến tư liệu của diễn viên. Chính vì lẽ đó, có đôi khi khán giả sẽ đánh mất sự gắn kết cùng cốt truyện, bỏ quên diễn biến của nhân vật mà chỉ cố gắng phán xét xem diễn viên đang diễn xuất như thế nào. Mà nếu như một trong hai diễn viên còn có đặc thù riêng biệt nào đó, tỷ như nốt ruồi trên mặt hoặc màu mắt, màu tóc mà tổ tạo hình quên đồng bộ, như vậy càng dễ bị chê cười hơn.
Một nhân vật, khi còn trẻ có nốt ruồi, lúc lớn lại không thấy tăm hơi, đợi sau khi già rồi lại lần thứ hai gặp được…Thiếu niên, trung niên, lão niên, ba người diễn một vai, cho dù diễn xuất có tốt cũng không tránh được một chút chênh lệch buồn cười.
“Ồ? Là biểu tình gì?”
“Nói không rõ được, em cũng không phải chuyên gia tâm lý.” Đó là trình độ chuyên nghiệp đến mức, ngươi chỉ cần di chuyển lông mi ta liền biết ngươi đang nối dối rồi đi. Bất quá đó cũng chỉ là tình tiết trong phim ảnh, nếu như trong hiện thực có người đạt được trình độ như vậy, cơ quan điều tra cũng sẽ không có những vụ án không phá được.. “Biểu tình là có thể ngụy trang, hơn em cũng không có tâm tư cân nhắc suy nghĩ của thầy nhiều như vậy. Là chuyện không thể nói sao?”
Có thể nói thì cứ nói, không thể nói cũng không sao. Ta không có sở thích làm khó lãnh đạo…
“Peter, em…” Nghĩ đến ngày đó trong lúc diễn tập, tình cảm nồng đậm như vậy, lối diễn xuất nhập vai đến thành kính đó, ánh sáng rạng rỡ đó…
Giống như hắn nghe nói về sự lợi hại của Dumbledore một vạn lần cũng không bằng một lần quyết đấu trực tiếp. Con người là loại động vật chỉ có tự mình trải qua mới cảm nhận được hoàn mỹ. Chỉ một hồi diễn tập như vậy, mỗi động tác của Peter, mỗi cái xoay người, mỗi lần đọc thoại, mỗi một ánh mắt… đều khiến hắn nhớ đến rõ ràng.
Chỉ cần đầu óc không ngốc, ai cũng hiểu được chuyện này có nghĩa là gì.
Voldemort có thể hoàn toàn xác định, hắn không phải bị nhân vật Kate kia hấp dẫn. Nếu như nguyên nhân thực sự là do nhân vật, là người đầu tiên ngoài Peter có thể đọc được kịch bản hoàn chỉnh, hắn hẳn là nên thật sớm đối với vai diễn này nổi lên hứng thú mới đúng. Hơn nữa, chuyện hắn nhớ không phải chỉ là Peter khi đứng trên sân khấu.
Ngay cả thời gian sau đó, khi Peter dừng lại chỉ huy diễn xuất cho mọi người và hướng dẫn tổ hậu cần hắn đều nhớ kỹ.
Có thể nói, trạng thái nhập vai lần đầu tiên xuất hiện trước mặt hắn của Peter, cái loại ánh mắt ngập tràn thù hận kia đã khiến hắn chấn động. Sau đó mọi cử động của Peter trong bộ dạng thành niên đều mang theo mê hoặc trí mạng, dụ dỗ toàn bộ ánh nhìn của mọi người hướng về phía y, cổ động bạn diễn khác hòa theo nhịp điệu của mình, cùng nhau diễn dịch một vở kịch hoàn hảo.
Cái loại phong phạm thống lĩnh toàn trường này mới thực sự khiến Voldemort tâm động không thôi.
Nếu nói Peter lúc thiếu niên lúc nào cũng như thiếu đi một thứ gì đó, như vậy đến khi thành niên y đã hoàn toàn có thể bộc lộ sức quyến rũ của mình, mà trong quá trình diễn kịch, y lại càng trở nên chói sáng hơn gấp nhiều lần.
Voldemort chỉ nghe được nửa câu liền bắt đầu buông bút lông chim xuất thần ngẫm nghĩ. Trí nhớ của hắn tỉ mỉ miêu tả nét mặt vẫn còn non nớt của thiếu niên, lại nhớ đến vương giả phong phạm cũng do chính y toát ra sau khi uống thuốc tăng tuổi, người này hoàn toàn có đủ khả năng sóng vai cùng hắn (Dù sao Peter cũng từng là người đứng đầu của một lĩnh vực, tượng đài trong giới giải trí.)
“V?”
“Ta chỉ là đang hồi tưởng… bộ dạng lúc thành niên của em… thực sự khiến người khó quên.” Cảm giác tâm tính của mình có điểm biến hóa, giọng nói của Voldemort cũng theo đó trở nên mập mờ. Tuy rằng bình thường lúc bọn họ đùa giỡn cũng dùng giọng điệu như vậy, thế nhưng theo sự phán đoán của hắn, hiện tại hắn hẳn là nên nghiêm túc rồi.
“E còn tưởng là chuyện gì.” Peter rất đương nhiên gật đầu. Sự quyến rũ của y cũng sẽ không bởi vì thay đổi một bộ mặt mà thoái hóa. “Đây không phải chuyện đương nhiên sao?” Đời trước y còn từng được tôn là ông vua không ngai của ngành giải trí nha. Y không được tán thưởng mới là chuyện lạ. “Thầy chỉ vì chút chuyện này mà thất thần lâu như vậy?”
“… …”