Vài Lần Hồn Mộng
Chương 23 :
Ngày đăng: 16:35 19/04/20
edit: Bùm Bùm
beta: Tiểu Tuyết
Bàn tay trên cổ càng siết chặt, sắc mặt Nhược Nhất trở nên đỏ tía. Đôi mắt màu tím vốn trong suốt của Thương Tiêu nay chỉ có một mảnh đỏ tươi hỗn độn, răng nanh lộ ra hàn quang âm u.
Thương Tiêu sẽ giết nàng?
“Chạy…” Đôi môi đen sẫm bỗng nhiên run rẩy nói, “Chạy mau…”
Thương Tiêu còn có thần trí, hắn không muốn giết nàng ——
Đúng vậy, nếu không thì dựa vào sức mạnh của hắn, để siết gãy cổ Nhược Nhất so với việc đập chết một con muỗi còn đơn giản hơn. Thế nhưng bây giờ muốn chạy trốn, Nhược Nhất oán hận nghĩ:
Ngươi cũng hơi đánh giá ta quá cao đó!
Bàn tay khác của Thương Tiêu thì để bên tai nàng, Nhược Nhất nhanh trí, quyết định vạch miệng hùm của Thương Tiêu, ra sức vặn vẹo đầu, một ngụm cắn trên cổ tay hắn. Một ngụm đầu này cắn rất không nhẹ, nhưng lại không sử dụng toàn lực.
Thương Tiêu không động đậy.
Nhược Nhất phát bực, cắn mạnh, miệng dần dần nhiễm mùi máu tanh. Ma huyết chảy ra, đau đớn làm đầu óc Thương Tiêu trong nháy mắt thanh tỉnh lại đôi chút.
Màu đỏ trong mắt dần nhạt đi, hắn bóp cổ Nhược Nhất hung hăng ném nàng ra.
“Chạy!”
Nhược Nhất va vào vách tường thịt, rơi bắn xuống mặt đất. Nàng nhoài thân mình về trước vừa há to miệng hô hấp, vừa chật vật bò về hướng chỗ tối.
Mất đi nội đan, giáp của Cửu Man chỉ là vật trang trí, Thương Tiêu bây giờ ở trong bụng Cửu Man, chỉ cần một chiêu Thương Thiên Lôi liền có thể đánh cho Cửu Man tan xương nát thịt, hai người có thể bình yên đi ra.
Thế nhưng khi Thương Tiêu vận khí lên, ngực đột nhiên bị một trận xé rách đau đớn.
Quả nhiên, là rất miễn cưỡng sao, hiện giờ thân thể như vậy liền cùng Cửu Man tương đối…
“Khụ… Khụ!” Thương Tiêu mềm nhũn cả chân, qùy một gối. Thần chí đã có chút hoảng hốt, hắn mạnh mẽ chống không cho mình ngất đi.
Không được, nội đan Cửu Man đã vỡ, nơi này sớm muộn gì cũng sụp đổ, bây giờ nếu không ra, đến lúc đó, hắn cùng Nhan Nhược Nhất sẽ thật sự chôn thân trong bụng Cửu Man.
Thế nhưng yêu lực…
Trong đầu cảm giác mê muội càng thêm đậm.
Bỗng nhiên, cả nơi này mạnh mẽ nghiêng.
Cùng với thanh âm xương cốt bị xé toạc, một tia ánh sáng ánh vào đôi mắt tím của Thương Tiêu.
Ngọn lửa đỏ thẫm thật chói mắt, một nữ tử ăn mặc hoa lệ dùng lửa làm đao, đem áo giáp của Cửu Man thẳng tắp chém từng nhát. Vầng sáng cực nóng in trên thân hình quyến rũ của nàng, một thanh âm thanh thúy như chim hót phá vỡ tầng tầng máu đen nhánh, lại như tiếng của tiên nữ mà vang lên:
“Thương Tiêu, chết chưa? Chết rồi thì trả Tiểu Nhất Nhất lại cho ta.” (BB: ta thích tỷ, rất thẳng thắn)
Nghe ra người đến là ai, Thương Tiêu hơi có chút cảm giác dở khóc dở cười.
Rốt cuộc cũng an tâm, mỏi mệt cùng đau đớn rất nhanh đã khiến hắn lâm vào bóng tối. Trước lúc ngủ, hắn còn loáng thoáng nghe được người tới đang nháo lên ầm ầm ĩ ĩ: “Ai nha! Tiểu Nhất Nhất, Tiểu Nhất Nhất sao lại bị thương như vậy, ây da da, ây da da… Thương Tiêu ngươi cái đồ hàng thổ sản! Ngay cả Cửu Man yếu ớt cũng không đối phó được!”
[*] Phúc hắc nam: Thông thường “phúc hắc” là chỉ những nam nhân xấu xa, ác độc, ti bỉ… Nhưng khi được sử dụng trong tiểu thuyết, đặc biệt là hình dung về các nhân vật nam, thì từ “phúc hắc” không còn mang nghĩa như trên nữa, mà được hiểu theo nghĩa “thiện ẩn trong ác”.theo ta thấy từ “phúc hắc” là dùng để chỉ người nguy hiểm ngầm nhiều âm mưu