Vài Lần Hồn Mộng
Chương 24 :
Ngày đăng: 16:35 19/04/20
Edit: Bùm Bùm
Beta: Tiểu Tuyết
Khi Nhược Nhất lại mở mắt ra, thấy trời xanh mây trắng, ánh nắng ôn hòa, bóng cây sàn sạt. Mũi ngửi được mùi cỏ xanh cùng hoa dại, tai nghe được tiếng nước chảy róc rách cùng tiếng chim hót nhẹ nhàng.
Thật là một môi trường hài hòa..
Nhược Nhất muốn ngồi dậy, vừa dùng lực, toàn thân trên dưới không có một khối xương cốt nào không gào thét, không có một khối da thịt nào không run rẩy. Nàng chỉ có thể vô lực tiếp tục nằm liệt trên mặt đất.
Y phục trên người thực khô ráo sạch sẽ, vết thương trên lưng cũng không còn đau như lửa đốt, nghĩ chắc là có người giúp nàng tẩy rửa cùng băng bó vết thương đồng thời thay y phục.
Là… Thương Tiêu sao?
Nhược Nhất mặt hơi hơi đỏ lên, còn chưa kịp nghĩ đến những cái khác, một thanh âm nhẹ nhàng đột nhiên từ đỉnh đầu nàng vang lên.
“Tiểu Nhất Nhất!”
Nhược Nhất cả kinh, chuyển mắt nhìn phía người tới —— một nữ tử khoảng hai mươi khí ngang ngược, một thân váy màu da cam càng tôn lên khuôn mặt linh động mà lại ngầm có sát khí của nàng.
Nhược Nhất chớp mắt đánh giá nàng một hồi lâu, quét qua nốt ruồi hồng dưới mắt nàng: “A, a, ngươi là Nguyệt Hoàng!”
Nữ tử chanh y (y phục màu cam) cúi người hôn mặt nàng: “Là ta là ta! Tiểu Nhất Nhất ta rất nhớ ngươi.” Nếu không phải nghĩ cho vết thương trên người Nhược Nhất, nàng có lẽ sẽ nhấn Nhược Nhất vào trong ngực dùng sức mà cắn mất.
Nguyệt Hoàng cùng Tử Đàn đồng dạng đều những nữ tử xinh đẹp, nhưng phong cách của hai người hoàn toàn bất đồng. Nếu Tử Đàn được xem là một cây “Không cốc U Lan” [1], như vậy Nguyệt Hoàng sẽ là một đóa “Mạn Châu Sa Hoa” [2] mê người.
Nguyệt Hoàng, thật ra không thể xem là yêu quái được, tổ tiên của nàng là thần thú Phượng Hoàng, ở Cửu Châu hai trăm năm trước đã diệt tộc. Nàng là phượng hoàng duy nhất còn sống sót trong Phượng Hoàng tộc.
Nhược Nhất lần đầu tiên gặp nàng là ở thanh lâu dưới U Đô Sơn.
Nhược Nhất rãnh rỗi không có gì làm thì giả nam trang dạo thanh lâu, sau đó… phiêu [3] nàng. Tất nhiên là phiêu không thành. Sau đó lại để Thương Tiêu biết chuyện, đánh Nhược Nhất một trận.
Nhưng từ đó thì duyên phận giữa nàng và Nguyệt Hoàng đã được kết.
Nguyệt Hoàng từng yêu một tướng quân loài người. Về sau vị tướng quân kia chết, nàng liền đời đời kiếp kiếp tìm kiếm chuyển thế của hắn. Thời điểm gặp Nhược Nhất, vị tướng quân đó vừa chuyển thế thành lão bản của thanh lâu, một công tử nhà giàu bị liệt chân. Nguyệt Hoàng liền cam tâm chuyển tính, ra vẻ một ca nữ bình thường để ở cạnh bên hắn.
Sau đó, công tử kia cũng chết đi, Nguyệt Hoàng liền tiếp tục đi tìm chuyển thế kế tiếp của hắn. Không biết hiện giờ nàng có còn một mình giữ vững đoạn tình yêu vốn nên đặt dấu chấm hết hay không…
Thương Tiêu đột nhiên cứng đờ sống lưng.
Nguyệt Hoàng vốn đang chuẩn bị dặn dò thêm Nhược Nhất đôi lời, kết quả cánh cửa phía trước kẽo kẹt một tiếng chậm rãi mở ra. Sắc mặt Nguyệt Hoàng biến rồi lại biến, hoảng hốt lưu lại hai chữ “bảo trọng” liền không thấy bóng dáng đâu nữa.
Một đồng tử thanh y (y phục màu xanh) từ bậc thềm cao đi xuống, phất cây phất trần, cung kính nói: “Chủ tử sai ta đi ra nghênh đón khách quý, hai vị xin mời.”
Nhược Nhất không ngờ Nguyệt Hoàng chạy trốn vội vàng như vậy, kinh ngạc đứng ở đó, nhất thời quên đáp lại lời đồng tử thanh y kia. Đồng tử thanh y nhìn theo ánh mắt Nhược Nhất ra phía xa, lạnh nhạt nói: “Nguyệt Hoàng sư tỷ từng cùng chủ tử có hiềm khích, lúc này không muốn gặp chủ tử cũng là lẽ thường tình.”
“Sư tỷ?” Nhược Nhất kinh ngạc nói, “Nàng là đệ tử của Anh Lương.”
“Nguyệt Hoàng sư tỷ cùng ta đều là đệ tử của chủ tử.” Đồng tử thanh y đáp thật sự lạnh nhạt, “Chủ tử ở đại điện chờ hai vị khách quý, mời theo ta.”
Nhược Nhất trong lòng lại càng kinh ngạc. Tứ lúc quen biết Nguyệt Hoàng, cho tới bây giờ chưa từng nghe nàng đề cập qua một câu một chữ về vấn đề sư môn. Nàng rốt cuộc cùng Anh Lương chủ sinh hiềm khích gì. Cư nhiên kiêng dè đến loại trình độ này.
Không có Nguyệt Hoàng cõng Nhược Nhất, nàng đi phải tốn rất nhiều sức. Vết thương trên lưng bị Thương Tiêu khoét vừa sâu vừa dài, động thế nào cũng đau
Mới đi vài bước, Nhược Nhất đã một đầu đầy mồ hôi.
Thương Tiêu chỉ yên lặng đứng ở vừa, không giúp không đỡ.
Nhược Nhất cũng bướng bỉnh không cầu hắn. Kia đồng tử thanh y đi ở phía trước, hình như hoàn toàn không biết Nhược Nhất bị thương vậy.
“Nhan Nhược Nhất.” Thương Tiêu lạnh lùng mở miệng, “Ta có lúc nào để ngươi nếm qua rất nhiều thiệt thòi?”
Thân mình Nhược Nhất dừng lại, không khí trở nên yên lặng.
Nàng đột nhiên cảm thấy buồn cười mở miệng nói: “Đúng vậy, ngươi không để ta nếm qua thiệt thòi.” Nàng quay đầu nhìn chằm chằm Thương Tiêu, độ cong của nụ cười mỉa trên mặt rất chói mắt, “Là ta ngốc đến nỗi tự mình cầu xin được đấu vật, một lần một lần bị ngã mà không chết tâm!”
[1] Không cốc U Lan: đóa hoa Lan đẹp trong sơn cốc, rất hiếm, thường được dùng để miêu tả những người thanh lịch.
[2] Mạn Châu Sa Hoa: hình dung sự ôn nhu của ác ma, truyền thuyết kể rằng đó là 1 đóa hoa màu đỏ tự nguyện nhập địa ngục bị chúng ma quỷ đẩy về lại, nhưng vì vẫn lưu luyến trên đường Hoàng Tuyền, chúng ma quỷ ko nỡ nên đành cho nàng sinh trưởng trên con đường ấy, để nàng có thể dẫn dắt cùng an ủi cho các linh hồn rời khỏi nhân giới.
TT: Bỉ Ngạn hoa loại màu đỏ, tương truyền là loại hoa tự nguyện nở trên con đường đi đến Hoàng Tuyền, đây là 1 loại hoa có thật ko phải đồ trong truyền thuyết thôi đâu, các nàng có hứng có thể đọc thêm ở đây hoặc gg nha
[3] Phiêu (嫖): chơi với các cô nương thanh lâu í