Vài Lần Hồn Mộng

Chương 25 :

Ngày đăng: 16:35 19/04/20


  Thương Tiêu chưa từng để cho Nhan Nhược Nhất nếm qua thiệt thòi gì.



            Chưa từng có.



            Khi hai người cãi nhau, hơn phân nửa là Thương Tiêu sắn tay áo đi phòng bếp chật vật làm một chén canh suông mì sợi. Lúc trước ngay cả khi nàng cứu Tử Đàn, Thương Tiêu cũng đi xuống dưới lòng đất bắt chuột lửa làm áo choàng chống lạnh cho nàng. Khi Nhược Nhất gặp nguy hiểm, hắn lại bảo vệ bên cạnh nàng, một tấc cũng không rời. Mặc dù hiện tại, yêu lực của hắn suy yếu thành như vậy, cũng vẫn mặc kệ nguy hiểm tứ phía xung quanh, hóa thành một hắc y kiếm khách theo nàng suốt đoạn đường loạn lạc.



            Thương Tiêu chưa từng để cho nàng nếm qua thiệt thòi. Chỉ là trong lòng hắn còn có một nữ nhân khác mà thôi.



            Một nữ nhân mà Nhược Nhất hoàn toàn thua kém hơn nàng ta về mọi mặt. Một nữ nhân mà mặc dù mạng sống của nàng ta trong cảnh một sớm một chiều có thể mất đi, hắn cũng không bỏ xuống được. Một nữ nhân đủ khả năng cùng hắn đứng trên thiên hạ.



            Nhược Nhất thừa nhận chính bản thân mình rất đố kị, che dấu không được sự đố kị đó.



            “Nàng đang oán giận lúc trước ta......”



            “Không còn oán giận nữa.” Thần sắc của Nhược Nhất lạnh nhạt cắt ngang lời nói của hắn, cười đến có chút tàn nhẫn, “Biết ngươi trải qua những ngày tháng không tốt, ta liền không oán giận nữa.”



            Sắc mặt của Thương Tiêu chợt trắng trong chớp mắt, đôi mắt màu tím trống rỗng trong khoảnh khắc đó.



            Biểu hiện này có chút giống như ảo ảnh lúc trước nàng mơ mơ màng màng nhìn thấy được khi nàng nhảy xuống đỉnh U Đô Sơn. Trong lòng Nhược Nhất bỗng dưng sinh ra niềm thích thú của sự trả thù, xen lẫn trong đó ẩn chứa nỗi đau đớn thắt chặt.



            Nàng cất từng bước khó khăn lên những bậc thềm, vừa đi vừa thở hổn hển nói: “Thương Tiêu, ta đến Anh Lương là để xin thuốc cho ngươi. Có người nói với ta, lúc trước ngươi nhập ma là vì ta. Thế nhưng ta không tin, người nói lời này nhất định không biết tâm tính kiên định của ngươi. Đã đánh mất một Nhan Nhược Nhất, sẽ còn xuất hiện hàng ngàn hàng vạn Nhan Nhược Nhất khác xếp hàng, chờ ngươi tuyển chọn. Ngươi sẽ vì chuyện đơn giản như vậy mà nhập ma sao?” Mồ hôi ngấm vào vết thương sau lưng có chút đau, Nhược Nhất đi càng lúc càng chậm. Thương Tiêu đứng bất động tại chỗ, khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng xa:



            “Nhưng là mặc kệ đồn đãi này là thật hay là giả, ta đã tự mình đa tình một lần, coi như đó là năng lực của ta đi. Hiện giờ giúp ngươi xin thuốc này, cũng coi như làm là ta đang ‘giải quyết’ những gì còn sót lại của lần trước. Vốn, ta cùng với Tử...... Ta nói với Hàn Ngọc Chủ đại nhân của ngươi, sau hai tháng đem thuốc đưa đến U Đô Sơn, nếu hiện giờ ngươi đã đến rồi, ta cũng không cần phải đi một chuyến nữa. Hiện tại ta bị thương, cũng chỉ có thể mượn danh tiếng của các người, đến Anh Lương Sơn này tịnh dưỡng. Đến lúc đó, ngươi uống thuốc rồi, ta dưỡng thương khỏe rồi, chúng ta liền mỗi người đi một ngả chân trời góc biển không gặp lại vậy. Về phần ngươi cho ta cho cái ấn gì đó..... thì để ấn đó đi.” Nhược Nhất cười cười:



            “Ta dùng mạng để chơi cùng ngươi trận cuối cùng, có thể làm cho ngươi vui lòng?”



            Nói xong, Nhược Nhất xoay người nhìn hắn, đã thấy Thương Tiêu lộ ra gương mặt trắng như tuyết có chút dại ra hạ mắt xuống nhìn chằm chằm vào tảng đá bậc thang ở dưới chân.



            Lặng im hồi lầu, hắn mới khàn khàn cất giọng nói:



            “Nhan Nhược Nhất, nếu nàng có thể làm như lời nàng nói..... vậy nhảy vào trong bụng Cửu Man để tìm ta, việc gì phải tự làm khổ mình?”
            Nhược Nhất hơi giật mình, nhanh như vậy?



            “Vào đi.”



            Y nữ là là một người rất giỏi giang và rất nghiêm túc, vừa tiến vào thì chẳng nói câu vô nghĩa nào, chẩn mạch, liền bắt đầu giúp nàng cởi quần áo để thay thuốc.



            Là Thương Tiêu tìm cho nàng sao? Nhanh như vậy liền đến đây, hắn hẳn là đi đến phòng thuốc chọn y nữ trước rồi mới tự mình trở về phòng. Nhược Nhất không khỏi cười khổ, thật đúng là không để cho nàng chịu thiệt thòi gì, những lời tổn thương người cũng đã nói ra rồi, vì cái gì còn muốn đối xử tốt với nàng?



            Trong lòng Nhược Nhất nguội lạnh, suy nghĩ: Thương Tiêu nếu ngươi thật sự để ý ta như vậy, lúc trước vì cớ gì đến chết cũng không chịu mở cửa động kia? Mà nay lại làm ra dáng vẻ si tình này...... Lại làm cho ta cảm thấy như là ngươi đang bố thí.



            “Cô nương, miệng vết thương này lúc trước được xử lý rất tốt, chỉ là đã bị thấm mồ hôi nên có chút nhiễm trùng, ta đã muốn giúp nàng thay thuốc, nếu không có gì trở ngại, nội trong năm, sáu ngày nữa có thể đóng mài rồi. Trong mấy ngày này tốt nhất đừng để thấm nước, ít hoạt động. Về phần ăn uống thì ta sẽ căn dặn phòng bếp, nàng có thức ăn gì phải kiêng không?”



            “Không có.”



            Nhược Nhất vừa đáp, vừa suy nghĩ, thì ra Nguyệt Hoàng đúng là đệ tử xuất thân từ Anh Lương, khó trách nàng ta có thể xử lý vết thương tốt như vậy. Nàng nhìn y nữ đang yên lặng thu dọn đồ đạc, bỗng nhiên hiện lên tò mò trong lòng, “Nàng, biết Nguyệt Hoàng không?”



            “Nguyệt Hoàng sư tỷ chính là đệ tử đắc ý của chủ tử, ta đương nhiên biết.”



            “Vậy nàng cũng biết vì sao nàng ấy rời khỏi sư môn mà dạo chơi bên ngoài?”



            “Chủ tử cầu thân Nguyệt Hoàng sư tỷ, nhưng sư tỷ lại không hề thích chủ tử, liền thu dọn tay nải rồi bỏ đi.” Y nữ trả lời một cách thản nhiên, “Cô nương nếu không có chuyện gì, ta cáo lui trước.”



            “A! A...... Ừ.”



            Nhược Nhất cảm thấy giống như sét đánh ngang tai, đưa ánh mắt tròn xoe nhìn y nữ đang lạnh nhạt rời khỏi.



            Cầu...... Cầu thân.



            Chẳng lẽ, đây là mối tình sư đồ trong truyền thuyết..