Vài Lần Hồn Mộng
Chương 3 : Một giấc mộng say 3
Ngày đăng: 16:35 19/04/20
Đứng yên ở trước chuông Hàn Ngọc bên ngoài động.
Chuông Hàn Ngọc vang, khắp Cửu Châu đều biết.
Không biết vì cái gì Thương Tiêu muốn đem vật như vậy đặt ở cửa động. Giống như trước hết phải vội vàng tuyên bố với toàn bộ thế giới Tử Đàn đã tỉnh lại.
Nhưng bây giờ, ta đã không có tinh thần và sức lực tự đi hỏi Thương Tiêu vì cái gì phải làm như vậy.
Ta do dự. Gõ, nhất định phải lập tức đi. Bởi vì ta không chấp nhận được mình có thể bình tĩnh nhìn bọn họ ân ái. Không gõ, a, vậy có thể giấu giếm tới bao lâu đây.
Hít sâu, ta lấy ngọc chùy khảm trong thạch bích ra. Đột nhiên trong đầu ta xuất hiện một câu nói vô lý: “Nếu như không thể không đi, ta nhất định phải tham ô lấy luôn cái ngọc chùy này.” Nói xong nhếch miệng nở nụ cười.
“Ta khuyên ngươi vẫn là đừng ôm hy vọng như vậy sẽ tốt hơn.”
Ta vô cùng kinh ngạc xoay người, không khỏi thất thanh kêu lên sợ hãi: “Là ngươi!” Sau đó một trận choáng đầu mãnh liệt. Là nàng, Vu nữ mang ta đến thế giới này.
Vu nữ liếc ta một cái, sau đó chế nhạo nói: “Là ta, cảm tạ ngươi còn nhớ kỹ ta như vậy. A, cũng đúng, mỗi ngày buổi tối cây đinh tiểu nhân của ta xoay một trăm tám mươi lần, nghĩ muốn quên ta cũng không dễ dàng. Nhưng mà cái loại chú thuật này của ngươi cũng không có một chút sức mạnh nào đối với ta đã bị ta phản lại trên người ngươi. Tin tưởng làm người thường như ngươi hẳn cũng sống không dễ dàng.”
Khóe miệng của ta giật giật, ta sống ở nơi này thực không dễ dàng.
Lười tranh cãi với nàng ta. Ta nói: “Ngươi cứ như vậy nghênh ngang đứng ở cấm địa của U Đô Sơn, không sợ có yêu quái ăn ngươi?”
“Bọn họ nhìn không thấy ta.”Vu nữ đánh giá từ trên xuống dưới một lượt: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giọng nói có chút mệt mỏi ngoài dự liệu: “Gõ chuông, sau đó về nhà.”
Vu nữ thực kinh ngạc: “Ô! Vậy cứ giống như trước kia lúc ói vào người ta, túm lấy ta muốn đi đến giết chết hoa tâm nữ nhân cùng bạn trai ngươi?” Ngón tay của nàng ta vừa động, mặt nạ của ta “cạch” đánh rơi trên mặt đất, nhìn thấy mặt của ta, nàng rõ ràng sợ run: “Là nên về nhà, là nên về nhà. Cha cha, sắc mặt của ngươi rất nhanh sẽ tốt giống như bọn sủng vật cương thi mà ta nuôi. Không thể tưởng được oán niệm của ngươi lại lớn mạnh như thế. Ôi, nếu hôm nay ta không đến, ngươi lại muốn về nhà như thế nào đây?”
“Ta vốn là không nghĩ tới ngươi sẽ đến.” Ta thản nhiên nói: “Ngươi không phải nói qua với ta, ta chết đi, có thể trở về sao. Ta đem máu cho nàng ta, thế nhưng không biết vì cái gì, chảy nhiều như vậy máu, ta còn chưa trở về......”
“Ha ha, ta nói cái gì ngươi cũng tin a? Sớm biết vậy ta đã nói ăn con chó nhỏ béo phệ có thể cho ngươi đi trở về.” Vu nữ buông tay lắc đầu, ra dáng vẻ không nghĩ tới ngươi ngu xuẩn như vậy.
Ta cắn răng, tiếp túc nhẫn nhịn giọng tức giận: “Ngươi đã đến đây, ta đi thu dọn một chút ngươi liền đem ta mang về đi.”
“Thu dọn? Không cần. Ngươi như thế nào đến liền đi như thế vậy.”
Ta cứng đờ: “Có ý tứ gì.”
Chống lại ánh mắt hi vọng của vu nữ, ta bưng chén lên. Từ từ đưa đến bên môi.
Một mùi vị chua sót lập tức nhảy vào xoang mũi.
Mạnh bà thang, vong tình thủy, có lẽ là liều thuốc tốt nhất để giải sầu muộn trên thế giới này. Nhưng mà đây vốn là nước giúp người ta giải thoát đến cực lạc, vì sao lại có mùi vị nước mắt?
Nhịn chua chát trong lòng, ta đặt chén xuống nhẹ nhàng. Vu nữ nóng nảy: “Như thế nào? Ngươi sợ đắng sao? Ta có đường.” Nói xong, quả thực từ đâu lý đào ra hai thanh chocolate.
Ta cầm lấy một thanh từ trong tay Vu nữ, tháo bỏ lớp giấy bạc bên ngoài, bỏ vào trong miệng, ta nở nụ cười: “Đã lâu không có ăn thứ này rồi. Thực ngọt. Ta còn rất thích hương vị này.”
“Aiz, ngươi không uống a?”
Ta lắc đầu: “Không cần uống, ta biết ta quên không được.”
“Như thế nào quên không được!? Tuy rằng đây chính là nước tro nồi, nhưng muốn người quên một giấc mộng thật sự là rất dễ dàng......”
“Không.” Ta nhìn chằm chằm ánh mắt của Vu nữ: “Đây không chỉ có là giấc mộng. Nó đã hòa nhập vào trong xương thịt...... Nếu nói ta không mang đi được đồ vật gì từ nơi này, ít nhất để cho ta có thể nhớ lại.”
Vu nữ xoa xoa tay: “Thực buồn nôn. Quên đi, không uống thì thôi. Thực làm uổng phí thứ tốt này.” Dứt lời, nâng chén lên tùy ý đổ xuống mặt đất, nước thuốc kia rơi xuống đất tựa như bốc hơi lên rồi tan biến.
Vu nữ cầm chén cất vào trong túi, nói với ta, “đưa tay của ngươi cho ta, đi thôi.”
Ta hít sâu một hơi, vươn tay.
Thương Tiêu, vĩnh biệt......
“Loảng xoảng!” Ngay lúc ta còn chưa kịp nắm lấy tay Vu nữ, một người mặc đồ đen bịt mặt đột nhiên đá văng cửa phòng, đôi mắt lạnh đảo qua trong phòng, bay người đến nắm chặt ta, kiếm sắc “Xoát” nhắm tới bên cổ ta.
Lông tơ của ta dựng lên, hắn hét lớn một tiếng: “Đi!” xách ta lướt ra khỏi phòng.
Động tác liên tục!
Ta dại ra, liền ngay cả Vu nữ cũng dại ra đứng ở trong phòng.
Chẳng lẽ ngay tại lúc ta quyết định rời đi cuối cùng gặp được chuyện bắt cóc trong truyền thuyết sao?