Vài Lần Hồn Mộng
Chương 2 : Một giấc mộng say 2
Ngày đăng: 16:35 19/04/20
Một tiếng”A Nhan” đem thần trí của ta đang bay xa gọi quay về. Ta quay đầu, thấy Vũ La ôm một chiếc áo lông đứng ở phía sau. Nàng là biểu muội của Thương Tiêu, tính tình hoàn toàn không giống với biểu ca lạnh lùng, kiêu ngạo, sống nội tâm. Ở hiện đại theo phong tục gọi là “thái muội”. Kỳ quái chính là, Vũ La cực kỳ thích ta.
“A Nhan, như thế nào, không thoải mái sao? Ta thấy ngươi đứng ở chỗ này cả buổi.” Vũ La thân thiết đi về phía ta, ta theo bản năng lui về phía sau từng bước, chân cứng ngắc lại làm cho ta “đùng” ngã trên mặt đất.
Vũ La chạy nhanh đến đỡ ta dậy, bĩu môi oán giận: “Trốn cái gì? Ta lại không ăn ngươi. Ném mặt nạ vướng bận này đi. Có thể tránh tà cái gì.” Lúc này ta mới nhớ tới mình có mang mặt nạ, tiếp nhận chiếc áo, ta cười gượng hai tiếng: “Sao ngươi lại tới đây.”
Từ nửa tháng trước đồng ý cứu người, ta có cảm thấy đối với người ở đây nên duy trì khoảng cách.Yêu quái vốn nhạy cảm hơn con người, ta không muốn người khác nhìn thấy hơi thở từ từ suy yếu và sắc mặt tái nhợt của ta, không muốn lộ ra bộ dáng yếu ớt để chiếm được sự đồng tình, cho nên đeo mặt nạ, với danh nghĩa là trừ tà. Thứ hai, ta không thể càng đi sâu vào cuộc sống của bọn họ. Bởi vì ta sẽ về nhà. Ta từng nghĩ, nhất định phải cứu sống Tử Đàn đến lúc đó cởi mặt nạ trước mặt Thương Tiêu, nhìn biểu hiện hối hận lại đau lòng của hắn, cuối cùng chết thật đẹp ở trong lòng hắn, làm cho cả đời hắn cũng quên không được mình.
(NV: hình như gần cuối truyện tỷ đã làm dc à nha! Hey! À khẳng định với bạn nào thích truyện này luôn kết thúc là HE nha)
Một nội dung vở kịch lỗi thời...... Thật đáng buồn đó là kết cục tốt nhất mà ta có thể nghĩ đến.
“Ta đến tặng quần áo cho ngươi.”
“Ta đi tới đi lui nhiều ngày như vậy, ngươi mới nhớ tới tặng quần áo cho ta a?”
“Ực...... Ha ha.” Ta nhíu mày. Nghi ngờ đánh giá vẻ mặt của nàng ta. Có vấn đề! Ta động động môi, đang muốn bức cung. Khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy ở ngã rẽ trên đường núi có một ống tay áo màu trắng tung bay. Sắc mặt phát lạnh, ta quét mắt nhìn Vũ La đang có kéo ra gương mặt tươi cười có chút xấu hổ, hừ lạnh một tiếng: “Hắn bảo ngươi đưa tới?” Mặc dù dùng chính là hỏi câu, nhưng trong giọng nói lại hoàn toàn là khẳng định.
Trận cãi vã ầm ỉ ta với Thương Tiêu quả thật có lớn một chút. Cả U Đô Sơn dường như không có yêu quái nào không biết. Nhưng mà không có ai dám tới khuyên. Ta đoán, đại khái là có liên quan đến Tử Đàn—— đó vĩnh viễn là tử huyệt của hắn.
Vũ La cười lớn nói: “A Nhan, đây chính là áo làm bằng lông của chuột lửa ngàn năm. Biểu ca tự mình đi đến hang dười lòng đất bắt chuột lửa về làm xiêm y này cho ngươi. Đây cũng là thư hòa giải của biểu ca, ngươi nên xuống thang đi. Dù sao cãi nhau cứng rắn cũng không phải cách. Hơn nữa, ngươi có biết mấy ngày trước ta thấy cái gì không. Vũ La tiến đến ta bên tai nhẹ giọng nói: “Ta thấy biểu ca đang nấu mì! Hắn cư nhiên tự mình xuống bếp, cũng may còn chưa đem phòng bếp làm nổ tung. Ngươi có biết đây là chuyện kinh khủng cỡ nào không? Biểu ca thật sự đã rất có lòng đối với ngươi.”
Canh suông mì sợi (*) của Thương Tiêu ta đã nếm qua không chỉ một lần. Không muối ăn, không mùi vị, còn dính khét, khó ăn đến một cảnh giới cao. Nhưng hắn luôn dùng một chén mì khó ăn như thế liền dễ dàng làm ta cảm động, làm cho ta lui bước.
(*)Canh suông mì sợi: nước nấu mì là nước thịt luộc, ko rau.
Thế cho nên canh suông mì sợi trở thành thứ giúp kết thúc mâu thuẫn giữa chúng ta.
Lần này......
Nhìn chằm chằm mảnh áo màu trắng tung bay trong gió kia ta đột nhiên cảm giác nó hơi có chút cô đơn lạnh lẽo và bất đắc dĩ.
Ta kéo khóe miệng lên, cố gắng kiềm chế trống rỗng và sợ hãĩ trong lòng: “Nàng ta tỉnh rồi, ta phải đi rồi...... Ta đến là nói lời từ biệt.”
Nhánh cây dừng lại.
“Ngươi còn nhỏ như vậy, ta đi rồi ai tới chăm sóc ngươi đây? Nếu có người đã biết ngươi còn sống, có ý định xấu đến chặt bỏ ngươi thì làm sao bây giờ? Bọn họ nếu đem ngươi nhổ tận gốc thì làm sao bây giờ? Nếu ngày nào đó kết giới này bị phá vỡ tan biến đi, dưới gió mạnh bão tuyết ngươi làm sao chịu nỗi? Hơn thế nữa, nếu ngày nào đó Thương Tiêu biết tới sự tồn tại của ngươi......”
Lá cây màu bạc phủ lên mu bàn tay tái nhợt của ta, cố gắng một chút một chút vỗ vỗ, không ngại an ủi phiền muộn của ta, tựa như nam tử ôn nhuận như ngọc kia đã từng làm ở trên Không Tang Sơn.
Ta từ từ bình tĩnh trở lại, tự giễu nói: “Đúng, Tử Đàn đã tỉnh, Thương Tiêu cần ngươi cũng vô dụng, kết giới này là do mấy đời chủ nhân của U Đô Sơn tạo ra, nếu không có chuyện gì xấu cũng sẽ không bị gió tuyết thổi phá, nguyên thân của ngươi sớm đã bị đốt ở Không Tang rồi, ngay cả Thương Tiêu đào ba thước tìm kiếm khắp nơi như vậy cũng không ra, những người đó lại như thế nào biết ngươi ở trong này đây?”
Đúng vậy, ai lại muốn đến đây? Thương Tiêu tìm kiếm khắp thiên hạ để có được trái tim mạnh mẽ tinh thuần mà từ trước đến giờ bị ta chôn ở trên đỉnh U Đô Sơn.
Hắn không chỉ có sống lại, còn hấp thu linh khí của đỉnh núi biến đổi thành cây, lại tu hành mấy trăm năm nữa là có thể tu được chân thân.
Chuyện tới bây giờ, trên thế giới này ta thật sự một chút cũng không có giá trị gì!
Ai cũng không cần ta.
Ngay cả muốn bị lợi dụng, cũng không có giá trị.
Ta rút tay phải về, trong lời nói giấu không được cô đơn cùng mỉa mai: “Huân Trì, ta phải nhanh đi báo tin. Bằng không làm Thương Tiêu đại nhân chậm trễ gặp người yêu thương nhất, tội này ta có lẽ ta không thể gánh nổi.” Đứng lên, đầu bởi vì thiếu máu có một chút mê muội, “Hẹn gặp lại, tuy rằng khả năng không lớn......”
Phải nói là sau này không hẹn gặp lại......
Nhưng nhìn thấy cây con nhỏ rung động một chút lại không thể di chuyển, sáu chữ “Sau này không hẹn gặp lại ” này ở ta vừa chuyển đến bên miệng, cuối cùng phải nuốt xuống.
Sửa sang lại quần áo, ta hạ quyết tâm tàn nhẫn, đi ra khỏi Bạch Môn.
Phía sau giống như có một nam tử nhẹ giọng thở dài, dịu dàng mà bất đắc dĩ gọi tên của ta: “Nhược Nhất, tội gì......”