Vài Lần Hồn Mộng

Chương 61 :

Ngày đăng: 16:36 19/04/20


Edit: Bùm Bùm



Beta: Tiểu Tuyết



Mạc Mặc không ngờ Quý Tử Hiên lại nói trắng ra như vậy, kinh ngạc đến ngây người. Nhưng thấy hắn không phải bộ dáng đùa giỡn. Nhất thời trầm mặc.



            Đại điện yên tĩnh hồi lâu, chỉ nghe tiếng cười không rõ ý vị của Mạc Mặc: “Vậy thật sự là quá tốt.” Không nói thêm nữa, nàng lưu lại ba người biểu tình khác nhau mà xoay người rời đi.



            Khi tìm được Tầm Tầm, hắn đang chỉ huy hai đường kiến giết nhau rất vui vẻ.



            Mạc Mặc nhẹ nhàng đi đến sau hắn, vỗ vỗ đầu hắn. Tầm Tầm quay đầu lại thấy Mạc Mặc, lập tức cười lên, bổ nhào vào Mạc Mặc, cũng không quản cả người mình bẩn hề hề mà cọ cọ trên người Mạc Mặc. Vui mừng kêu: “Phụ thân, phụ thân đến chơi với Tầm Tầm sao?”



            Mạc Mặc cúi người xuống, lau vết bẩn trên mặt hắn, nói: “Đã nói rất nhiều lần rồi, đừng gọi ta là phụ thân ở đây, gọi mẫu thân, biết không?”



            Tiểu hài tử mất hứng chu môi: “Rõ ràng Nhược Nhất mới là mẫu thân.”



            Mạc Mặc bóp mũi hắn không thả ra: “Gọi mẫu thân.”



            “Ưm… Được rồi, mẫu thân…” Mạc Mặc ôm Tầm Tầm vào ngực mình, lại nắm bàn tay nhỏ bé của hắn, tỉ mỉ mà lau sạch sẽ lớp bùn trong tay. Vừa lau vừa hỏi: “Ngươi có thích Quý Tử Hiên không?”



            “Thích.”



            Tầm Tầm đáp kiên định như vậy thật làm cho Mạc Mặc ngẩn người: “Vì sao?”



            “Tầm Tầm đọc không ra Hiên Hiên đang nghĩ gì trong lòng, thế nhưng, Hiên Hiên cười với con, hắn cười con cũng rất vui, Ừm… Có vài lần con cũng thấy hắn cười với phụ thân, hắn cười rất đẹp, còn đẹp hơn so với Huân Trì thúc thúc.”



            “Bởi vì trên mặt hắn không có sẹo như Huân Trì.” Mạc Mặc nghe thấy Tầm Tầm khen Quý Tử Hiên như vậy, trong lòng không khỏi chua lên, tức giận nói, “Ta vẫn là cảm thấy Huân Trì thúc thúc của ngươi cười rộ lên cũng có chút hương vị.”



            Tầm Tầm nóng nảy: “Không có, Huân Trì thúc thúc đẹp, Hiên Hiên càng đẹp, Hiên Hiên đẹp!”



            Xong rồi xong rồi, mới vài ngày nay mà đã bị mua chuộc hoàn toàn đến vậy rồi! Mạc Mặc nghĩ thầm, hắn là cha ruột của ngươi. Lão tử của ngươi so với ngươi lợi hại hơn mấy ngàn lần, tiểu hồ ly (cáo con) ngươi làm sao đấu lại lão hồ ly (cáo già)! Hắn cười đẹp… Lão nương còn không biết hắn cười đẹp sao? Chính bởi vì hắn cười quá đẹp cho nên mới có ngươi cái thứ hàng hại cha này…
            Nhược Nhất hoang mang nhíu mày: “Có ý gì?”



            Anh Lương chủ đang ngồi trên ghế cuộn mình lại, giả vờ cái gì cũng không biết.



            Tử Đàn đứng dậy, chậm rãi đi tới bên người Nhược Nhất: “Không nói đến Nhược Nhất ngươi tuổi còn trẻ như vậy, ngay cả ta bộ xương khô này cũng không biết. Câu Mang – vị thần minh cuối cùng của Thượng Cổ, độc hành thiên địa vạn năm, cô tịch không thôi, tâm sinh ma ý. Từ đó, thế gian này đã có Thiên Ma đầu tiên. Nhược Nhất a, ngươi biết không, vị thần cuối cùng trên đời này, cũng là một ma quỷ đầu tiên của Cửu Châu.”



            Nhược Nhất kinh hãi.



            Tử Đàn nói tiếp: “Khó trách thân Thiên Ma bất tử bất diệt, thì ra, đây vốn là đặc quyền của thần minh. Bầy yêu Thượng Cổ bị ma khí dụ dỗ, đều nhập ma, thiên hạ đại loạn. Cũng may thần minh còn có một tia thần thức cuối cùng, gửi trong núi sông thiên địa, trước khi bầy yêu lật phá Cửu Châu, đã phong ấn chúng.” Tử Đàn nói chuyện bên người Nhược Nhất, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Huân Trì, “Một vị thần minh nhập ma, làm cho Cửu Châu mấy trăm năm không nghe tiếng người, làm sông ngòi thiên hạ hơn mười năm nhiễm đầy máu tươi, lại làm cho Thượng Cổ yêu tộc dần dần suy yếu, cho nên mới có Phượng Hoàng tộc diệt của sau này… Mà nay, Cửu Châu lại tràn ngập ma khí, những người biết được sự tình ở đây hẳn là có thể nghĩ ra, là có người muốn phục sinh các Thượng Cổ yêu thú đã nhập ma…”



            Tử Đàn dừng một chút, phút chốc cười nói: “Huân Trì, tim ngươi nếu đã là của thần minh, lại là tim của Thiên Ma, mà nay thế đạo này ma khí tứ phía, ngươi có thể nói thử xem, làm sao giải quyết đây?”



            Lời này hỏi đến hết sức châm chọc. Tử Đàn phía trước chăn đệm [3] nhiều như vậy, Ngụ ý đơn giản chính là Huân Trì thật ra là tim của Thiên Ma, hết thảy những gì hắn đã làm, hoặc là nói hết thảy những gì xảy ra ở Cửu Châu, đều là một mưu kế hắn muốn phục sinh Thượng Cổ yêu ma.



            Sau khi nghe xong Tử Đàn nói, Nhược Nhất quay đầu lại, nhìn Huân Trì.



            Nụ cười hằng năm treo trên môi Huân Trì đã không còn, rũ mắt không biết nhìn phương nào.



            “Huân Trì?” Nhược Nhất nhẹ giọng gọi.



            Không Tang Sơn bị phá, Thương Tiêu nhập ma, Cửu Châu ma khí tràn lan, hết thảy hết thảy những chuyện này, chẳng lẽ thật sự là do Huân Trì bày ra?



                                                                                                                    



            [1] Tâm phù khí táo: tình trạng thiếu kiên nhẫn, dễ phát cáu.



            [2] Sạn đạo: đường hay chiếc cầu men theo vách núi.



            [3] Chăn đệm: [nghĩa bóng] là dấu hiệu cho việc chuẩn bị làm cái gì đó. Ngắn gọn là mở màn