Vài Lần Hồn Mộng

Chương 62 :

Ngày đăng: 16:36 19/04/20


Edit: Bùm Bùm



Beta: Tiểu Tuyết



Đối mặt với nghi vấn của Nhược Nhất, Huân Trì trầm mặc hồi lâu cuối cùng lắc lắc đầu: “Thiên Ma quả thật là bởi vì Câu Mang sinh ra, nhưng ta tuyệt không phải là tim của Thiên Ma…”



            Huân Trì tính cách ôn hòa, ngày xưa mặc dù là bị hiểu lầm cũng tuyệt không cùng người khác cãi cọ giải thích cái gì, nhiều nhất chỉ là chớp mắt bất lực nhìn Nhược Nhất. Cho nên hôm nay mở miệng vì mình mà biện giải, hắn nói đến mười phần gian khổ.



            “Hàm hồ!” Anh Lương chủ đột nhiên tự trên ghế nhảy xuống, chỉ vào Huân Trì quát: “Bộ tộc Phượng Hoàng ta trải qua Thượng Cổ hạo kiếp (tai họa lớn), mà nay chỉ còn lại có ta cùng với Nguyệt Hoàng hai người may mắn còn tồn tại, chuyện này nếu không phải ta biết chân tướng, mọi người trong yêu tộc cùng tiên tộc thật đúng là bị ngươi lừa gạt!”



            Huân Trì nhíu nhíu mày, ánh mắt phút chốc dừng trên người Anh Lương chủ.



            Tử Đàn tiến lên một bước, chặn tầm mắt của Huân Trì: “Ta cũng không phải là không tin Huân Trì, chỉ là dựa vào học thức của Huân Trì hẳn là biết rất rõ ràng làm sao giải quyết việc ma khí hỗn loạn ở Cửu Châu, đúng không?”



            Huân Trì gật đầu: “Ta biết.”



            “Nếu đã như vậy, ngươi vì sao lại trì trệ không chịu ra mặt giải quyết chứ?”



            Huân Trì dừng một chút, ánh mắt nhìn thẳng Nhược Nhất, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài: “Chuyện này… Quả thật là tư tâm (lòng ích kỉ) của ta…”



            “Hay cho một câu tư tâm, trái tim thần minh cứu tế thiên hạ, bác ái chúng sinh, ta cũng không biết từ lúc nào lại sinh ra tư tâm.” Tử Đàn cười nhạt, “Chuyện tới nước này, Huân Trì hãy nói ra phương pháp trừ ma, ngươi không đi làm, giao cho yêu tộc đi làm cũng được.”



            Huân Trì trầm mặc một phen, cười khổ nói: “Bây giờ ta nói ra, ngươi chắc chắn sẽ không tin ta.”



            Tử Đàn nhíu mi: “Huân Trì làm sao biết ta sẽ không tin?”



            Huân Trì ngơ ngác một chút, khẽ thở dài nói: “Sau khi Thượng Cổ thần Câu Mang tâm sinh ma ý, đem ma khí tinh luyện ra mới tiến hành phong ấn, cũng không muốn ma khí tràn ngoại, cũng làm nhiễm tất cả Thượng Cổ đại yêu. Khi thần Câu Mang dốc tận thần lực trấn áp các yêu ma dưới linh sơn, cũng khoét tim ra, luyện thành hình người, thủ danh Huân Trì… Ta trấn thủ Không Tang, kiềm chế linh khí tứ phương. Nhưng mà hiện nay Cửu Châu ma khí tràn lan, là bởi vì Không Tang đã bị phá, lực phong ấn dưới vài toà linh sơn giảm mạnh. Cách hiện nay, chỉ có thể thả hết bọn yêu ma ra, sau đó lại lần nữa phong ấn chúng.”



            Tử Đàn trầm mặc một phen, Anh Lương chủ núp ở phía sau mặt đột nhiên cười lạnh nói: “Thả yêu ma ra? Biện pháp này của Huân Trì quả thật tốt quá a! Thật đỡ cho ngươi phải bôn ba khắp nơi, trăm phương ngàn kế nghĩ cách lật phá Cửu Châu!”



            Ánh mắt Huân Trì bình tĩnh dừng trên người Anh Lương chủ.



            Tử Đàn suy nghĩ trong chốc lát nói: “Thả yêu ma ra thì sao, hiện nay có ai có thể phong ấn lại chúng?”


            Huân Trì cười bất lực: “Thế nhưng Câu Mang chắc chắn là không biết nàng có thể chất đặc thù, không thể phát huy tác dụng nên có của thần lực. Thật ra nếu muốn để nàng có thể phát huy thần lực, chỉ cần một vị thuốc là có thể…” Huân Trì dừng một chút nói tiếp:



            “Đây vốn là ta việc ta nên làm, cũng không nghĩ lại để Thương Tiêu giành trước một bước lấy ấn ký của Cửu Vĩ Bạch Hồ cải biến thể chất của nàng, làm thần lực trong cơ thể nàng chỉ có thể thi triển chút ít, nhưng không thể chịu sự khống chế của nàng. Ta ngại ấn ký này nên không dám đưa thuốc cho nàng, mà bây giờ, hắn đã giải ấn, ta cũng không có lý do gì tiếp tục kéo dài.”



            Huân Trì nói rất kỳ quái, Nhược Nhất nhịn không được muốn rút bàn tay về: “Thuốc gì?”



            “Muốn học cách sử dụng năng lực thần minh, phương thuốc tốt nhất, tất nhiên là trái tim thần minh…”



            Nhược Nhất mạnh mẽ rút tay về, lui ra sau hai bước: “Ngươi đang nói cái gì? Huân Trì, ngươi điên rồi?”



            Huân Trì cười nhạt lắc đầu: “Nhược Nhất, ta vẫn còn thanh tỉnh. Mới vừa rồi ta đã nói, cách hiện nay chỉ có thể thả hết yêu ma ra, lại tiến hành phong ấn từng con một, Nhược Nhất, nàng nếu đã thân mang thần lực, như vậy đành phải nhận trách nhiệm này. Mà ta, thân là kẻ thất trách vì không bảo hộ được Không Tang, theo lý tất nhiên là trải sẵn đường cho ngươi đi.”



            Nhược Nhất lắc đầu, lại lui về sau hai bước: “Cái gì mà thất trách, cái gì mà trải đường. Huân Trì, con đường trải bằng mạng của ngươi, Nhan Nhược Nhất không có dũng khí đạp lên!”



            “Vốn là ta nên đưa phương thuốc này cho nàng từ ba năm trước, nhưng… Nhược Nhất, có thể gặp lại nàng, ta thật sự rất cao hứng.”



            Nhược Nhất nhớ tới lúc mới quay về Cửu Châu, nam tử thần bí che mặt kia. Hắn từ khi đó đã lặng lẽ đi theo nàng, luôn che chở nàng… Dùng pháp thuật nhân từ để siêu độ Mã Phúc, giết xà yêu, cuối cùng còn giúp Tầm Tầm đỡ thiên kiếp.



            Huân Trì nói: “Nhược Nhất, tư tâm của ta muốn sống lâu thêm một chút, không muốn cứ như vậy giao phó mạng của mình ra, ta muốn dùng đôi mắt này nhìn bá tánh thiên hạ ta đã bảo vệ cả đời, ta muốn dùng đôi chân này đi qua non sông Cửu Châu ta đã trông coi cả đời. Ta muốn thử một phen bách thái [1] của thế gian như trong sách đã nói, ta muốn nếm một lần nhân tình ấm lạnh mà trong sách đã giảng…” Huân Trì cười nhạt nói, “Thực may mắn, ta thấy qua không ít. Quả như Nhược Nhất đã nói, thế gian này quả thực đặc sắc hơn nhiều so với những lời ghi trong sách.”



            “Có thể trộm qua ba năm ngắm quang cảnh của nhân thế, vậy cũng đủ rồi.”



            Nhược Nhất gật đầu lại hung hăng lắc đầu: “Ngắn ngủn ba năm, Huân Trì ngươi có thể thấy bao nhiêu? Thế gian này còn có rất nhiều những thứ đặc sắc chờ ngươi đến ngắm, bây giờ cũng không cần giao tính mạng của ngươi ra! Chúng ta nhất định còn có cách khác! Ngươi nhìn đi, bây giờ Thương Tiêu cũng thành thần rồi, hắn nhất định có thể phong ấn bầy yêu, hắn nhất định…”



            “Phong ấn bầy yêu, Câu Mang dốc tận thần thức, thần lực của Thương Tiêu cũng tự thành một hệ, nếu muốn hắn phong ấn yêu ma. Nhược Nhất ngươi có nỡ để hắn tiêu tan thần thức?”



            Nhược Nhất giật mình.



            Huân Trì nói: “Mà Nhược Nhất thì không giống, trong cơ thể ngươi là thần lực của Câu Mang, tuy nói là phong ấn yêu ma, thật ra cũng chỉ là tăng cường lực phong ấn, nhiều nhất chỉ tan hết thần lực mà ngươi có. Ta biết Nhược Nhất là một người rộng rãi, cũng sẽ không keo kiệt với cỗ thần lực này.”



            Gốc cây khô mà Huân Trì dựa vào dần dần tản mát ra hào quang trong suốt, bên trong kim quang nhu hòa, hắn vẫn mang nụ cười nhạt như trước: “Ta lấy cớ Thương Tiêu hạ ấn nàng, không chịu đưa thuốc cho nàng, làm Cửu Châu biến thành tình trạng như hiện giờ. Nhược Nhất có trách ta không?”



            [1] Bách thái: trăm sắc thái của cuộc sống, như bông tuyết của mùa đông, hy vọng cho mùa xuân, vẻ đẹp của thanh xuân,.v.v…