Vài Lần Hồn Mộng

Chương 63 :

Ngày đăng: 16:36 19/04/20


Nhược Nhất lắc lắc đầu, thấy nụ cười của Huân Trì càng trở nên mờ nhạt hư vô, lồng ngực nàng cứng lại bước lên phía trước hai bước bắt lấy cánh tay Huân Trì, vội la lên: “Cái tên này! Nếu ngươi dám tự chủ trương đem trái tim gì đó này cho ta, ta chắc chắn trách ngươi cả đời! Vĩnh viễn cũng không tha thứ cho ngươi!” Làm như nghĩ được một biện pháp khả thi, mắt Nhược Nhất sáng ngời nói: “Thương Tiêu! Hắn đang bế quan trong Hàn Ngọc động, trong một cửa động nào đó, hiện tại hắn đã thành thần, nhất định sẽ có biện pháp khác!”



Huân Trì lắc lắc đầu nói: “Tất cả là ý trời thôi, trái tim này vốn nhất định là của nàng. Lẽ ra nên lấy từ ba năm về trước…..”



“Không phải!” Nhược Nhất gào thét đánh gãy lời nói của Huân Trì: “Không phải của ta! Không có thứ gì là của ta cả! Cái gì là ý trời, cái gì mà số mạng đã định trước…….Tất cả đều là lừa gạt! Vì cái gì phải chấp nhận số phận! Ngay cả tránh ngươi cũng không tranh thủ một lần, làm sao mà ngươi biết là không có hy vọng……..” Nói tới đây, giọng nói của nàng đã muốn nghẹn ngào. Nàng nắm chặt bàn tay đang dần trở nên lạnh lẽo của Huân Trì, khàn khàn nói, “Tiêu hồ ly nhất định sẽ có biện pháp! Hắn ở trong này! Hắn ở đây! Thương Tiêu……”



Huân Trì lắc lắc đầu nói: “Ta đã cố gắng rồi.” Hắn cố gắng nâng tay lên vỗ đầu cũa Nhược Nhất, dịu dàng đến đáng sợ, “Ta đã cố gắng, ba năm, như bây giờ……….Cũng là do lòng ta cam tâm tình nguyện. Nhược Nhất, đừng oán.”



” Ngươi thích sông núi nước non Cửu Châu như thế, ngươi còn chưa đi trả ơn đất đai bảo hộ ngươi lâu như vậy……….Huân Trì, ngươi rõ ràng là muốn sống sót. Cái gì mà cam tâm tình nguyện, ta chỉ biết một điều nếu hôm nay ngươi dám làm như vậy………Nếu ngươi dám làm như vậy……..” Nhược Nhất run nhè nhẹ, Huân Trì nếu mà dám làm như vậy, nàng cũng không biết như thế nào nữa. Nàng dừng một lát, giống như đang cầu xin: “Ta nhất định ghi hận suốt đời, Huân Trì ngươi nghe cho rõ, vĩnh viễn hận ngươi!”



Nụ cười nhợt nhạt bên môi Huân Trì dần dần mờ ảo, đôi mắt hắn buông xuống, hé ra khuôn mặt tuyết trắng dần phát ra ánh hào quang mơ hồ. Hắn nói: “Như vậy……..Cũng tốt…….”



Giọng nói suy yếu đến nỗi không nghe rõ, Nhược Nhất mơ hồ có thể nhận ra đôi môi hắn hơi hơi mấp máy, hắn nói: “Ít ra, Nhược Nhất còn nhớ rõ ta.”



Một nam tử ôn nhuận như ngọc đến vậy, cô tịch ngàn năm, trấn thủ Cửu Châu cả đời, mà đến cuối cùng, lại chỉ có nàng là “ngoại nhân ” biết được tên của hắn, nhớ về hắn.



Ngực Huân Trì phát ra hào quang mãnh liệt, cấp tốc nhập vào trong lòng bàn tay Nhược Nhất. Ánh sáng chớp loé, Nhược Nhất đưa tay chạm vào hắn, thế nhưng lại chỉ đụng vào thân cây khô đầy vết rạn phía sau hắn. Khuôn mặt cùng thân thể của Huân Trì dần trở nên trong suốt.



Nhược Nhất kinh hoàng nghĩ muốn ôm thân hình hắn lại. Trong nháy mắt đó nàng nhào đến xuyên thẳng qua thân thể đang dần chở nên hư vô của hắn, ôm lấy thân cây khô kia. Không đợi Nhược Nhất phản ứng lại, chỉ nghe một tiếng vỡ tan thanh thuý vang lên. Vết rạn trên thân cây bỗng dưng khuếch tán rộng ra, như thuỷ tinh bị vỡ nát vụn, trong nháy mắt hoá thành bột phấn mịn.



“Không!” Thân thể của hắn……..Ngay cả chân thân đều như vậy, “Huân Trì! Huân Trì………” Nhược Nhất sợ hãi gọi to tên hắn, chỉ thấy thân ảnh của hắn chợt loé hoá thành từng đạo kim quang bay ra, hào quang tỏa ra chói mắt.



Trong mắt Nhược Nhất một trận đau đớn, cuối cùng hai hàng nước mắt tuôn ra.



“Ngươi chờ một chút…….sẽ có biện pháp. Thương Tiêu, hắn sẽ có biện pháp ” nàng thất thanh nức nở, ” Thương Tiêu……..Thương Tiêu, cứu cứu hắn. Cứu mạng…….” Nhược Nhất ôm lấy bả vai, run rẩy quỳ trên mặt đất. Gió lạnh trên đài cao xâm nhập vào cơ thể, đông cứng người nàng khiến nàng muốn ngất đi.
Nhược Nhất vẫn không nhúc nhích. Thương Tiêu đợi trong chốc lát, vươn tay ra, để cho Nhược Nhất bắt lấy. Đầu Nhược Nhất hơi hơi quay lại, khoé mắt liếc thấy ngón tay thon dài của Thương Tiêu. Nàng trầm mặc trong chốc lát, phất tay ” Ba ” đem bàn tay xinh đẹp kia đẩy ra.



Khuôn mặt Thương Tiêu như trước không chút thay đổi.



“Tiêu hồ ly,đây là lần thứ hai ta đẩy tay chàng ra.” Nhược Nhất nói, ” Đây cũng là lần thứ hai ta trơ mắt nhìn thấy Huân Trì ở trước mặt ta rời đi mà bất lực.”



Mở lòng bàn tay ra, Nhược Nhất thấy vết máu Huân Trì trong lòng bàn tay đã muốn khô cạn, ngưng tụ thành từng khối từng khối nhỏ, nhẹ nhàng gấp tay lại, liền theo lòng bàn tay rơi xuống, giữ không được.



“Ta nhớ rõ chàng nói chàng luôn ở đây.” Nhược Nhất dùng tay kia túm chặt vạt áo Thương Tiêu, như đang cầu cứu, nàng hít một hơi thật sâu, ý đồ che dấu hơi thở tắc nghẹn của mình, thế nhưng những lời này khi nói ra miệng, rốt cuộc tiếng nấc nghẹn ngào của nàng không thể che giấu được, “Thế nhưng chàng không ở đây. Chàng không ở đây, lần nào cũng không ở đây!”



Nước mắt mãnh liệt trào ra, Nhược Nhất giống như đứa nhỏ bị uỷ khuất mà lại không có chỗ để phát tác, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.



“Chàng có biết ta bất lực như thế nào không? Ta rất sợ hãi, ta liều mạng gọi tên chàng, đến cứu cứu hắn! Cứu cứu Huân Trì, cũng là cứu ta………Thế nhưng chàng ở đâu? Chàng ở đâu?” Nhược Nhất thê lương chất vấn, nàng túm xiêm y Thương Tiêu miễn cưỡng đứng lên, hai chân đã tê dại không còn cảm giác. Nàng lấy từ trong lồng ngực ra miếng ngọc bội canh suông mì sợi kia, hung hăng ném lên người Thương Tiêu.



Ngọc bội rơi trên mặt đất, đập trên mặt huyền băng, vỡ vụn.



Nhược Nhất không rảnh nhìn, túm vạt áo Thương Tiêu, đôi mắt đỏ bừng, xen lẫn nước mắt, phẫn nộ mà tuyệt vọng trừng mắt nhìn Thương Tiêu:  “Lời Hứa của chàng đâu? Chàng đem lời hứa đó vứt đi nơi nào!”



Con ngươi trong suốt màu tím phản ánh thân ảnh của nàng. Nhược Nhất nhìn thấy trong mắt hắn phản chiếu hình ảnh chật vật của mình. Ngoại trừ hai bàn tay trắng.



Nàng dần dần buông lỏng tay ra, đầu dựa vào ngực Thương Tiêu, thê lương nói: “Chàng đem Tiêu hồ ly của ta đi nơi nào? Mang hắn trả lại cho ta.”



Trả lại cho ta.