Vài Lần Hồn Mộng

Chương 64 :

Ngày đăng: 16:36 19/04/20


Thương Tiêu cũng không ôm lấy nàng, cũng không có đẩy nàng ra. Lúc này tuy rằng dựa lẫn vào nhau, nhưng mà lại càng như xa xôi hơn so với trước. Trong lòng Nhược Nhất tuyệt vọng càng sâu, bàn tay nắm lấy vạt áo Thương Tiêu chậm rãi buông ra.



Đầu ngón tay Thương Tiêu giật giật, mà thần ấn ở mi tâm chợt loé, cuối cùng hắn cũng thờ ơ tuỳ ý để nước mắt Nhược Nhất thấm ướt ngực áo của hắn.



Lạnh lẽo thấm vào trong lòng.



Hắn nhìn một lúc phong tuyết cuồng bạo ở bên ngoài kết giới, đột nhiên nói: “Năng lượng của nàng tăng cường không ít.” Cả người Nhược Nhất cứng đờ, nhớ lại Huân Trì đã từng nói qua, nàng cắn môi im lặng.



Thương Tiêu nói: “Nhưng để đối phó với yêu ma ngươi còn thiếu vài phần kinh nghiệm. Từ nay về sau, sự tình ở nơi đây, ngươi liền không cần hỏi đến.”



Rõ ràng đã muốn bạc lạnh vô tình, mà khi nói ra trong lời nói lại ý tứ hàm súc như thế. Nhược Nhất ngừng khóc, bắt buộc chính mình phải kiên cường, nàng đẩy Thương Tiêu ra, sau đó lui lại hai bước, đứng vững, thanh âm còn mang theo một chút khàn khàn mất tiếng, nàng nói: “Ta sợ là muốn trốn cũng trốn không khỏi. Thương Tiêu, chàng cũng biết mấy năm nay ta có một giấc mộng như thế mà phải không?”



Thương Tiêu nhíu mày.



Nhược Nhất nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, không hề nhìn tro tàn còn nằm trên mặt đất. Thong thả đem chính mình trong mộng Hồng Liên tự thuật đi ra. Cuối cùng nói: “Hắn bảo ta cứu hắn, lúc đó Huân Trì không cho ta đi, nói thời cơ chưa tới, mà hiện tại, cuối cùng ta có thể đi. Có một người thê thảm như vậy hướng ta cầu cứu ba năm rồi, hiện tại chàng không muốn ta hỏi đến, làm sao mà ta yên tâm được?”



“Chuyện xảy ra khi nào?”



“Lần đầu tiên…….” Nhược Nhất nhớ lại cảnh tượng lúc đó cười khổ một tiếng, ” Ở Anh Lương, lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy Hồng Liên,  lúc chúng ta tiến vào đoạn trí nhớ đó.” Chính là ở nơi đó, chàng nói về sau chàng sẽ luôn luôn ở bên cạnh ta.



Đương nhiên lời này Nhược Nhất cũng không nói ra miệng.



Thương Tiêu hạ ánh mắt trầm tư trong chốc lát: “Người nọ có thể bị nhốt ở chỗ nào đó dưới lòng đất?”



Nhược Nhất lắc đầu.



Đúng lúc này, khoé mắt Nhược Nhất chợt thấy có ánh sáng nhạt chợt loé, nàng tập trung nhìn vào, đúng là mới vừa rồi đích thực Huân Trì hoá thành bột phấn chậm rãi trôi đi. Nhược Nhất còn không kịp cảm thấy bi thương, chợt thấy dưới tro tàn có vật gì đó khiến nàng chấn động ngây người.



“Đây là cái gì?” Thanh âm Nhược Nhất có chút run rẩy.




Mà hiện tại càng là biết lúc trước Thương Tiêu đối với nàng có bao nhiêu ôn nhu cùng bao dung, liền càng cảm thấy được thế sự trêu ngươi buồn cười.



“Nhược Nhất?” Thanh âm lo lắng của Vũ La vang lên đánh gãy suy nghĩ của nàng. Nhược Nhất ngẩng đầu nhìn Vũ La, khoé môi tái nhợt run rẩy cong môi: “Không có việc gì, chỉ là nghĩ đến thiên mệnh này nọ thôi, thật sao thấy cuộc đời như trò chơi.”



Vũ La đau lòng vỗ vỗ mu bàn tay Nhược Nhất nói: “Vậy lần này ngươi cùng biểu ca đến Thanh Khâu có chuyện gì?”



Hít một hơi thật sâu áp chế suy nghĩ trong lòng, Nhược Nhất nghiêm mặt nói: “Vũ La, từ đó tới giờ ngươi ở đây, thấy Thanh Khâu có hiện tượng gì kỳ quái không?”



“Hiện tượng kỳ quái?” Vũ La chống cằm cân nhắc trong chốc lát nói: “Tuy rằng từ nhỏ đến lớn ta đã ở Thanh Khâu, đối với sông núi nước non ở đây cực kỳ quen thuộc, nhưng mà ngươi muốn ta nói, ta còn tìm không ra có nơi nào bình thường ở đây.”



Không nghĩ tới lại nhận được đáp án như vậy. Nhược Nhất sợ run một hồi lâu mới chần chờ hỏi: “Không có nơi nào bình thường?”



Vũ La thở dài nêu ví dụ: “Từ lĩnh chủ, cho tới gã sai vặt không một ai là không phong lưu thành tánh. Rõ ràng có một ngọn núi cao thông thiên, nhưng lại không tích luỹ một tí tuyết trắng nào. Ở trong cung điện Thanh Khâu cho tới bây giờ không thấy song nguyệt, nhưng mỗi đêm song nguyệt đồng thời đều sáng tròn liền có thể nghe chim chóc đồng thanh kêu. Ngẫu nhiên khi ngủ say còn có thể nghe tiếng dòng nước róc rách bên tai, nhưng khi tỉnh lại thì một giọt nước cũng không thấy. Phía sau núi có cấm địa, tuỳ tiện ai cũng có thể đi gọi là hồ mộ, nhưng mà kỳ lạ là ở đó không có hồ, cũng không có mộ………”



Nhược Nhất không khỏi dựng tóc gáy ngắt lời Vũ La: “Chuyện xưa quỷ dị?”



“Ngoại trừ đêm song nguyệt sáng tròn chim chóc đồng thanh kêu, chuyện khác ta đều gặp qua hoặc đã thể nghiệm qua. Ta nghe nói Nhược Nhất đã từng tới Thanh Khâu đúng không? Chưa từng nghe ngươi kể?”



“Lần trước ta tới chỉ biết bộ tộc Cửu Vĩ Hồng Hồ trời sinh tính phong lưu, còn ngọn núi thông thiên kia từ xưa đến nay không có tuyết đọng, ở trong cung điện Thanh Khâu từ xưa đến nay đều không thấy song nguyệt, còn cái hồ mộ kia…….. Thế nhưng còn những chuyện khác xác thực không có nghe nói qua.”



Vũ La gật gật đầu: “Lúc chim chóc đồng thanh kêu cùng dòng nước róc rách bên tai, ta cũng không nhớ rõ, nếu như vậy thì trước kia đã có chuyện lạ rồi.” Vũ La nhìn Nhược Nhất, “Từ khi nào ngươi đối với những chuyện này có hứng thú?”



Mà lúc này Nhược Nhất đã không có tâm tình phản ứng với nghi vấn của Vũ La.



Việc này không phải đã có từ trước, hai trăm năm trước khi nàng đến Thanh Khâu cũng không có. Nói cách khác, lời đồn đãi là ở trong hai trăm năm này mới phát sinh.



Trong hai trăm năm này……..