Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu
Chương 140 : Rất tốt với con
Ngày đăng: 13:14 18/04/20
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Ba năm sau.
Hà Tấn ngồi trong phòng làm việc, đang vùi đầu thẩm duyệt yêu cầu cung ứng vật phẩm do các phòng ban khác trình lên.
“Chẳng phải phòng Ngoại giao mới đổi máy tính vào giữa tháng trước sao, tháng này lại muốn thay nữa hả?” Cậu đưa một bản yêu cầu trong đó cho thư ký ngồi bàn đối diện xem, cau mày nói, “Tiểu Lý, đi tìm hiểu tình huống một chút xem.”
Sau khi về quê, Hà Tấn nghe theo sự an bài của cha mẹ vào làm cho một đơn vị văn hóa – hành chính. Thực tập nửa năm, thi cử, tốt nghiệp, xong đâu đó, cậu được trực tiếp nhận vào biên chế, bắt đầu với chức thư ký phòng Hành chính, cuối năm ngoái, nguyên trưởng phòng Hành chính về hưu, Hà Tấn liền được đề bạt làm tân trưởng phòng. Tuy cậu còn trẻ tuổi nhưng chỉ với ba năm ngắn ngủi đã có được bước tiến vượt bậc, nên có chút không được lòng người. Lại nói, cấp dưới của vị trí này đều là những bác trai bác gái bốn – năm chục tuổi, vẫn thường coi cậu không khác gì một đứa trẻ con, vị trưởng phòng Ngoại giao kia chính là một ví dụ. Mấy ngày trước, người nọ gọi điện hẹn cậu đi ăn hòng lôi kéo làm quen, hiện tại Hà Tấn thực hoài nghi, yêu cầu đổi máy tính của đối phương không phải là vì nhân viên trong phòng, mà là vì tư lợi.
Tiểu Lý tiếp nhận chỉ thị của Hà Tấn, đem báo cáo tài vụ vừa làm xong đưa cho cậu, lại nói: “Trưởng phòng Hà, tôi đã xem qua bảng biểu thu chi của phòng Tài vụ, không có vấn đề gì, anh nhìn thử một chút đi.”
Tiểu Lý là sinh viên vừa mới tốt nghiệp năm nay, cũng là dựa vào quan hệ của cha mẹ để tới công ty làm việc. Chẳng qua số hắn không tốt bằng Hà Tấn, nếu cậu không từ chức, hắn sẽ không có cơ hội thăng tiến trong một đoạn thời gian. Cũng may tên nhóc nọ không có dã tâm, một ngày làm hòa thượng thì đánh chuông hết cả một ngày(*), nói chung tính cách hắn không khác Hầu Đông Ngạn là mấy.
(*) Ý nói được chăng hay chớ, sống hôm nay biết hôm nay.
Bọn hắn đang nói, điện thoại video trên bàn bất chợt đổ chuông, Hà Tấn tiện tay ấn nút nghe: “Trưởng phòng Vương.”
“Tiểu Hà, ngày mốt có một sao nhỏ tới thành phố của chúng ta tổ chức họp fans, bên công ty giải trí muốn mượn một hội trường có sức chứa khoảng ba nghìn người, bọn họ muốn dùng cung văn hoá hoặc phòng hội nghị tầng 17, 18 của trung tâm triển lãm, cậu sắp xếp một chút đi… Tư liệu liên quan tôi sẽ gửi sang sau.”
“Vâng.” Hà Tấn cúp điện thoại, có phần sửng sốt, sao nhỏ, không biết là ai nhỉ.
“Woa, lại có idol muốn đến đây à!” Tiểu Lý hưng phấn nhìn về phía Hà Tấn.
Sau khi ăn xong, Hà ma ma thu dọn bát đĩa, Hà ba ba nhẹ giọng gọi Hà Tấn ra ngoài ban công.
“Hà Tấn…” Ông châm điếu thuốc, vẻ như muốn nói lại thôi. Hà Tấn đứng ở bên cạnh chỉ đành im lặng, cậu cũng không biết ba mình muốn nói cái gì.
Cuối cùng, Hà ba ba buông điếu thuốc đã hút quá nửa xuống, từ từ hỏi: “Có phải con… còn nghĩ tới người kia.”
Ngón út của Hà Tấn bất giác giật nhẹ, chẳng biết tại sao lại vờ như không hiểu, cậu nói: “Người nào?”
Hà ba ba thở dài: “Con biết ba đang nói về ai mà, ba năm trước, người đã ở cùng với con đó.” Năm ấy, Hà ba ba chỉ nghĩ Hà Tấn đã nhanh chóng phân rõ giới hạn với đối phương, căn bản không hỏi người nọ là ai, cũng chưa từng gặp hắn.
Hà Tấn bâng quơ nói: “Lâu như vậy rồi, đã sớm quên.”
Hà ba ba: “…”
Hà Tấn: “Lại nói, nếu con còn nhớ, có thể đồng ý những cuộc xem mặt mẹ an bài sao.”
Hà ba ba im lặng, qua một hồi lâu, mới nói: “Nói với ba về người đó đi.”
Hà Tấn lạnh cả người, cúi đầu: “Nhắc tới người ta làm gì nữa, đều là quá khứ cả rồi.”
Hà ba ba: “Nói đi, cho dù quá khứ, cũng là những thứ con đã từng trải qua, ba muốn hiểu con hơn một chút.”
Hà Tấn xót xa trong lòng, tay lại bắt đầu bất giác run rẩy. Dứt khoát đút hai hay vào túi, cậu hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Người ấy rất tốt.” Ước chừng nửa phút trôi qua, Hà Tấn mới tiếp lời: “Rất tốt với con.”