Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Chương 141 : Không thoát nổi

Ngày đăng: 13:15 18/04/20


Edit: Mimi – Beta: Chi



*****



Chỉ sau hai câu như vậy, Hà Tấn liền không nói thêm được gì nữa.



Hà ba ba đột nhiên nhớ lại tình cảnh ba năm về trước, trong ký túc xá Hoa đại, Hà Tấn cãi lại ông. Khi ấy đứa con bị đè nén này gầm gừ trút ra những nỗi không cam trong lòng, chất vấn ông đã bảo giờ chịu hiểu nó, chịu hỏi nó muốn gì, không muốn gì, thích gì, hay không thích gì chưa…



Lúc đó, Hà ba ba không sao hiểu được, chỉ cảm thấy Hà Tấn quá nông nổi, nên mới xúc động nói tất cả chân tướng ra.



Cuối cùng Hà Tấn bình tĩnh, nhụt chí, về nhà. Con trai ông rốt cuộc không phản nghịch, không chống đối nữa, thậm chí còn nghe lời mà đoạn tuyệt với thanh niên kia.



Bây giờ, đứa trẻ năm nào đã cư xử như một người đàn ông trưởng thành, chín chắn hiểu chuyện, nghiêm túc làm việc, ngoan ngoãn xem mặt người nọ người kia… Mọi thứ thoạt nhìn đều rất tốt, Hà ba ba nghĩ, mình đã được như nguyện rồi, đáng lẽ phải vui mừng mới đúng, nhưng ông lại không vui. Những lời mà Hà Tấn bật ra trong cuộc đấu khẩu ba năm về trước liên tục tái hiện lại trong đầu ông, sau vài năm quan sát đứa con này, chung quy ông vẫn cảm thấy có chỗ nào đó bất ổn.



Đúng vậy, dường như con ông đã mất đi khả năng vui vẻ, không phải nó tận lực biểu hiện sự “không sung sướng” ra ngoài nét mặt, mà là nó đang phải chịu áp lực tận sâu dưới đáy tâm tư. Sự ẩn nhẫn thống khổ của nó, chỉ có thể lơ đễnh bộc lộ một chút ở những nơi không ai thấy được thế này mà thôi.



Hà ba ba cũng không quên, năm đó Hà Tấn xiết chặt nắm tay, run rẩy hai vai, phẫn nộ gầm rú với mình — Con không muốn sẽ biến thành một người mà chính con còn thấy ghét!



Hồi tưởng lại một màn kia, người đàn ông già cả bỗng thấy toàn thân chấn động, run rẩy ấn đầu mẩu thuốc lá xuống để dập tắt đốm lửa mong manh, nhẹ giọng hỏi: “Hà Tấn, con có thích bộ dáng hiện tại của mình không?”



Vì một câu này, Hà Tấn im lặng rất lâu, trái tim nặng nề nảy lên một nhịp, nhưng rất nhanh lại ảm đạm như lúc ban đầu, ba cậu không biết cậu phải dùng bao nhiêu sức mạnh mới có thể trấn định tự nhiên mà đứng ở chỗ này.



Cậu nghĩ, con thích hay không, quan trọng à? Điều quan trọng là… con như vậy, ba mẹ thích.



“Cứ như vậy đi, con không có lựa chọn.” Hà Tấn bình tĩnh trả lời.



Cậu tự hỏi lại lòng mình, nếu ngay từ lúc sinh ra cậu đã là một đứa thiểu năng trí tuệ hay một kẻ tàn tật, vậy thì liệu cha mẹ có vứt bỏ cậu không? Đương nhiên không, bọn họ vẫn sẽ nuôi dưỡng cậu thành người, cho nên, dù có nhiều ủy khuất cùng tiếc nuối hơn đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không vứt bỏ người mẹ già yếu bệnh tật của mình.



Công ơn dưỡng dục sinh thành, trách nhiệm chăm sóc mẹ cha, là cái mà một người đàn ông như cậu phải gánh vác, kể cả cái giá chính là buông bỏ hạnh phúc của bản thân mình.



Hà ba ba thở dài một hơi, đột nhiên ông chợt hiểu, bi kịch của Hà Lâm cùng với những hệ lụy đứa nhỏ đó mang tới cho cái nhà này, kỳ thực không nên để Hà Tấn phải một mình gánh chịu…




“Ừ ừ, tôi cũng sẽ giúp anh giữ bí mật!” Đoàn Thư Dung cắt lời đối phương, cô là một người khá nóng vội cho nên đã rất muốn biết chân tướng rồi.



Hà Tấn nhìn về phía cô nàng, nghiêm túc nói: “Tôi đã từng hẹn hò với đàn ông.”



Biểu tình của Đoàn Thư Dung cứng lại, sắc mặt cũng có vài phần cổ quái, cô thấp giọng hỏi: “Anh là gay?”



“Tôi không biết, bởi vì tôi chỉ thích một người đó thôi, nhưng cũng coi như là một loại gay đi, nói thật, bản thân tôi cũng không biết mình còn có thể tiếp nhận phụ nữ hay không, tôi nghĩ muốn thử tìm bạn gái, nhưng cho đến bây giờ, cô gái nào nghe được chân tướng đều dứt khoát cự tuyệt tôi,” Hà Tấn cười cười, “Tuy nhiên, các cô ấy đều tuân thủ hứa hẹn, không nói bí mật này của tôi ra bên ngoài.”



Đoàn Thư Dung: “Anh biết không, cái này không liên quan đến hứa hẹn đâu, tôi hiểu phụ nữ mà, chúng tôi đều đặc biệt thích buôn chuyện, nguyên nhân khiến mọi cho người im lặng, chính là anh…”



Hà Tấn: “Tôi?”



Đoàn Thư Dung xúc động tiếp lời: “Thời điểm anh nói những lời kia, khiến cho tôi có cảm giác, quá đỗi chân thành.”



Cô cũng không biết phải miêu tả như thế nào, chỉ cảm thấy khoảnh khắc vừa rồi, Hà Tấn đặc biệt yếu đuối, đặc biệt thống khổ… Phụ nữ luôn dễ bị kiểu đàn ông như vậy làm cho cảm động.



“Này, Hà Tấn,” Đoàn Thư Dung cố lấy dũng khí nói, “Kỳ thật tôi cũng không để ý nhiều tới quá khứ của anh, anh có muốn thử hẹn hò với tôi không?”



Trong mắt lộ ra một tia cảm kích, Hà Tấn nói: “Đoàn Thư Dung, cũng có vài cô gái biết được sự thật vẫn đồng ý thử với tôi, đại khái là các cô ấy muốn giúp tôi… thế nhưng,” Cậu giương mắt, nhìn thẳng vào đối phương, “Nếu tôi nói, đến bây giờ tôi vẫn chưa quên được người cũ thì sao?”



Không một người phụ nữ nào có thể chấp nhận bạn trai mình còn lưu luyến tình cũ, huống hồ, tình cũ này, còn là một người đàn ông.



Thấy đối phương im lặng, Hà Tấn khẽ thở dài, cúi đầu nhìn tách cà phê đã thấy đáy, miễn cưỡng nói: “Đoàn Thư Dung, cảm ơn cậu, nhưng tôi không thể làm chuyện có lỗi với cậu được.”



Ba năm trôi qua, kể từ khi viết thư chia tay với Tần Dương, những lời nguyền rủa của cậu đã hoàn toàn ứng nghiệm.



Cậu không thế bắt đầu lại với bất cứ cô gái nào, cậu đã từng thử, cũng đã từng cố gắng. Khi hẹn hò với đối tượng xem mắt đầu tiên, gần như đêm nào cậu cũng mất ngủ, cà phê cùng thuốc ngủ dùng không biết bao nhiêu mà kể, thậm chí đã từng phải đi gặp bác sĩ tâm lý suốt nửa năm trời mới chậm rãi khoác lên mình lớp ngụy trang tương đối giống người thường…



Hà Tấn có thể gạt mọi người, song lại không cách nào lừa được bản thân mình – Cậu không quên được Tần Dương, rốt cuộc vẫn là không thoát nổi.