Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu
Chương 144 : Không xứng được hạnh phúc
Ngày đăng: 13:15 18/04/20
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Bảy giờ ba mươi, Hà Tấn hơi giật giật mí mắt, ý thức cũng theo đó mà chậm rãi trở về.
Cậu bị đồng hồ sinh học đánh thức, nhưng toàn thân lại như nát vụn ra, cứ thế nằm bẹp ở trên giường hoàn toàn không nghe theo sự chỉ huy của đại não, nhất là phần từ dưới thắt lưng và mông trở xuống, gần như không hề có sức lực.
“A đau…” Miễn cưỡng trở mình một cái, thân thể lập tức kháng nghị, Hà Tấn nhíu chặt lông mày, cố gắng mở to đôi mắt đã sưng vù.
“Trời ơi…” Sau khi hiểu được sự việc xảy ra trên người mình, Hà Tấn bỗng tái mặt đến cắt không ra một hột máu!
— Cậu tới quán bar uống đến bất tỉnh nhân sự, kế tiếp bị một người đàn ông xa lạ đưa vào khách sạn, không chỉ vậy, cậu thế nhưng còn… đem đối phương trở thành Tần Dương!
Đúng, cả đêm Hà Tấn mộng xuân, mơ thấy mình cùng Tần Dương dây dưa vấn vít.
Bọn họ vừa điên cuồng vừa phóng túng, Hà Tấn hoàn toàn sa xuống vực sâu của dục vọng, vô pháp kiềm chế bản thân.
“Trời… trời ơi…” Hà Tấn dùng hai tay hung hăng xoa mặt, thật sự cậu sắp điên rồi!
Bất chấp đau đớn trên người, Hà Tấn chật vật ngồi dậy. Ngay lập tức, lớp chăn mỏng mềm mại trượt xuống khỏi bả vai, để lộ ra thân thể không một mảnh vải che thân của cậu.
Người kia là ai? Vì sao lại đụng tới mình, mà hắn đã rời đi lúc nào cơ chứ…
Có thể nào hắn là… Tần Dương không?
Hà Tấn bị phỏng đoán to gan lớn mật của mình làm cho hoảng sợ. Cậu đưa tay bịt miệng, thầm phủ định, không thể nào, đã ba năm nay Tần Dương không liên hệ với cậu, tuy hôm qua hắn ở thành phố Q, nhưng hắn là ngôi sao, chắc chắn sẽ vô cùng bận rộn, làm gì có thời gian để tới tìm mình.
Cậu căn bản không biết cô gái họ Lý nào cả, nói vậy, ngoại trừ “người đàn ông thần bí” kia, còn có người thứ ba biết về chuyện tối qua? Hà Tấn không dám tưởng tượng tiếp nữa, chẳng qua càng muốn xác nhận xem người kia có phải là Tần Dương không.
Trên đường về nhà, vòng tay của Hà Tấn rung lên, cậu lập tức mở ra, liền thấy là Đoàn Thư Dung nhắn tin tới —
“Hà Tấn, tối qua mẹ anh gọi điện cho tôi, có phải anh gạt bà là đi ăn cơm chiều với tôi không đấy? Tuy không biết vì sao anh lại nói dối, nhưng tôi đã giúp anh một keo rồi, anh nói xem, anh nên cảm tạ tôi như thế nào đây ~”
Hà Tấn nghĩ nghĩ một lát rồi mới hồi âm: “Thực xin lỗi vì đã kéo cậu vào, đêm qua tôi đi uống chút rượu, không tiện về nhà, hiện tại mới trở về đây. Nhưng mà, nếu lần sau gặp phải chuyện như vậy, cậu không cần nói dối giúp tôi đâu, ngộ nhỡ tôi gặp chuyện chẳng lành, người ta điều tra, cậu là người quen cuối cùng gặp tôi, sẽ bất lợi đối với cậu.”
Đoàn Thư Dung rất nhanh trả lời: “Tôi ngất… Hà Tấn, có phải cậu vẫn luôn lo lắng cho người khác kiểu đó hay không hả?”
Hà Tấn: “Tôi nói thật lòng mà, nhưng vẫn cảm ơn cậu, hôm nào có dịp tôi lại mời cậu ăn cơm nhé.”
Đoàn Thư Dung: “Tôi chỉ đọc được nửa câu sau của anh thôi.”
Hà Tấn dở khóc dở cười, nhớ tới lời mẹ đã nói ở trong điện thoại, nhịn không được hỏi: “Cậu bảo với mẹ tôi là có ấn tượng tốt với tôi? Còn muốn tiến thêm một bước tiếp xúc nữa?”
Đoàn Thư Dung: “Đúng vậy, sau khi trở về tôi đã nghĩ tới chuyện của anh, cảm thấy tôi vẫn nên cho anh một cơ hội, nếu cứ để anh tiến lui không được như vậy, cũng thực đáng thương, nói không chừng sau khi ở bên tôi anh sẽ có thể quên đi đoạn tình cảm kia ấy chứ!”
Hà Tấn cười khổ, cũng không biết nên nói cô gái này cố chấp hay là quá tự tin nữa.
Không phải cậu chưa từng hy vọng sẽ gặp được một người có thể khiến cậu nhất kiến chung tình mà buông bỏ những gì đã qua, chỉ là, mãi đến bây giờ vẫn không thấy được. Cũng không phải cậu không muốn thử tiến tới phía trước một bước, trước đây, đã có người nói giống như Đoàn Thư Dung – đồng ý cho cậu một cơ hội, cùng nhau thử đi một đoạn đường, nhưng loại trải nghiệm này đối với Hà Tấn mà nói, đúng là một sự tra tấn cả trên phương diện đạo đức lẫn tinh thần.
Mỗi giây mỗi phút cận kề cùng người khác, cậu đều nhớ tới những khoảnh khắc ở cạnh Tần Dương, cuối cùng cậu mâu thuẫn và tự buộc tội bản thân mình… Cái cậu sợ không phải hiện tại, mà là tương lai, cậu sợ cả đời này cũng không quay đầu lại được… Mang theo tâm tư như vậy đi hẹn hò với con gái nhà người ta, phí hoài bao nhiêu thanh xuân cùng tình cảm của bọn họ, Hà Tấn không cách nào làm được.
Hiện tại cậu không biết nên nói sao với Đoàn Thư Dung, vài tin nhắn căn bản không thể giải thích rõ ràng, cuối cùng, cậu hỏi: “Khi nào cậu có thời gian, tôi mời cậu ăn cơm.” Hà Tấn nghĩ mặt đối mặt nói rõ xem chừng cũng biểu lộ được nhiều thành ý hơn.