Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu
Chương 145 : Một bí mật
Ngày đăng: 13:15 18/04/20
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Đoàn Thư Dung trả lời: “Hôm nay không rảnh, bổn tiểu thư có hẹn với nhóm bạn thân rồi, nhưng tôi nhớ công ty anh rất gần đài truyền hình, tôi làm việc đến năm rưỡi thì tan, muốn hẹn tôi ăn cơm chiều thì nhớ đặt trước một ngày đấy nhé!”
Hà Tấn cười khổ, dù hôm nay Đoàn Thư Dung rảnh thì với tình trạng sức khỏe thế này, cậu cũng không hẹn người ta được, chẳng biết chừng ngày mai vẫn còn phải xin nghỉ phép đâu.
“Được, tôi sẽ gọi lại cho cậu sau.” Tin nhắn gửi đi được một lúc thì taxi cũng vừa vặn đỗ lại dưới lầu nhà Hà Tấn.
Hà Tấn trả tiền xuống xe, lại tập tễnh mà lên lầu. Đến trước cửa nhà, cậu điều chỉnh hô hấp một chút, muốn dùng tư thái bình thường nhất để đối mặt với người nhà, không để bọn họ nhìn ra manh mối. Nhưng sắc mặt tái nhợt không còn một hột máu, cặp mắt sưng đỏ, còn có đôi môi bị cắn đến rách da của cậu, có cố sức che giấu hơn nữa thì người làm cha mẹ vẫn có thể lập tức nhận ra.
“Hà Tấn! Con về rồi!” Thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của Hà Tấn, Hà ma ma vội vàng ra đón.
Hà Tấn không né tránh, ngược lại dùng ánh mắt áy náy cùng lo lắng nhìn bà, sau đó vươn tay, ôm người phụ nữ già nua nọ vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng kích động, con về rồi, con không sao.”
Hà ma ma lập tức đỏ hoe hốc mắt, lúc này mà con trai vẫn còn lo lắng cho mình, song bà lại chỉ hy vọng đối phương được bình an khỏe mạnh: “Có phải con lại lo mẹ sẽ phát bệnh không? Con xem, ba mẹ đều ổn cả… Con trai ngốc, nói thật với mẹ đi, tại sao con lại có suy nghĩ như vậy? Hiện tại con có công việc ổn định, hơn nữa phòng ở sau khi kết hôn ba mẹ cũng đã mua cho con rồi, mấy đứa không ưng con là chúng nó không có phúc nên mới không biết chỗ tốt của con thôi!”
“Con tốt sao…” Hà Tấn có chút mờ mịt, cậu cảm thấy bản thân quả thực không tốt một chút nào.
Hà ma ma vỗ nhẹ lên lưng Hà Tấn, như thể cậu đã biến thành một đứa trẻ năm sáu tuổi, chưa lớn khôn, cần người bảo hộ, cần người an ủi chở che: “Đương nhiên là tốt, con không thấy cô con dì con còn có bà thím hàng xóm cũng đều hâm mộ ba mẹ sao, hâm mộ chúng ta có một đứa con trai vô cùng hiếu thuận!”
Hà Tấn thật không biết nên khóc hay nên cười, việc cậu cực lực phủ nhận bản thân cuối cùng lại tạo cho cậu một hình tượng hoàn mỹ ở trong mắt của người khác.
Hà ba ba khẽ nhíu mày, trầm ngâm đáp: “Tôi chính là lo lắng vấn đề này. Bình thường Hà Tấn không bộc lộ cảm xúc ra ngoài, che giấu cũng rất khá, nhưng nói gì thì nó cũng chỉ là đứa nhỏ hai mươi mấy tuổi đầu, cũng sẽ có những lúc không chống đỡ được. Ngộ nhỡ có một ngày, nó bị áp lực làm cho suy sụp, rồi trầm cảm, vậy chúng ta phải làm sao đây? Tôi với bà liệu còn có thể chịu nổi đả kích mất đi con trai một lần nữa hay không?”
Hà ma ma khẩn trương nắm lấy tay Hà ba ba: “Sao có thể!”
Hà ba ba hỏi: “Vì sao lại không thể? Chính bà cũng trải qua rồi, tâm tình bi quan cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa khi phát bệnh, không thể một chốc một lát là có khả năng xoay chuyển, bà có biết hai năm nay tôi và Hà Tấn phải mất bao nhiêu sức lực mới kéo được bà ra khỏi cái vực tối kia không? Hiện tại bệnh tình của bà đã tốt hơn nhiều, thử nghĩ lại tâm tính mình khi đó xem, bà cảm thấy mình có thể lý giải được không?”
Hà ma ma: “Nhưng, nhưng mà bây giờ tôi đã tốt hơn nhiều lắm, chúng ta có còn tạo áp lực gì cho nó nữa đâu? Xem mắt? Kết hôn? Cái này không cần gấp gáp, Hà Tấn là con trai, cưới chậm vài năm cũng được mà.”
“Bích Cần,” Hà ba ba đột nhiên cắt lời, tựa như bất chấp, nói, “Tôi muốn nói cho bà biết một chuyện, là một bí mật, nhưng bà phải cam đoan sẽ bình tĩnh, sau khi nghe chuyện không được nổi giận chửi chó đánh mèo, lại càng không nên kích động.”
Hà ma ma sốt ruột: “Chuyện gì, hai cha con ông giấu diếm tôi cái gì!”
Hà ba ba vỗ vỗ tay bà, tiếp lời: “Con trai từng nói với tôi, một khi bà biết chuyện, rất có khả năng sẽ bị kích thích, cho nên trước hết, tôi phải nói với bà rằng, cha con tôi yêu bà, mặc kệ phát sinh chuyện gì, chúng tôi sẽ không vứt bỏ bà hay là rời khỏi bà đâu.”
Hà ma ma cảm thấy chua xót trong lòng, tâm tình kích động bởi vì câu nói này mà bình yên trở lại. Vài năm nay bà không ngừng nghe chồng và con trai nói với mình những lời như thế.
Hà ba ba nhìn vào đôi mắt đã dần khôi phục bình tĩnh của vợ mình, mới trịnh trọng nói: “Hà Tấn, rất có thể cũng là đồng tính luyến ái.”
Hà ma ma khẽ há miệng, trong lòng dâng lên một trận kinh hãi như sóng cuộn biển gầm, nhất thời nói năng không rõ nghĩa: “Ông… Ông nói cái gì?”
Hà ba ba thở dài, đem những gì xảy ra vào lúc ông đến Hoa đại tìm Hà Tấn ba năm về trước nói cho Hà ma ma nghe, cũng miêu tả tường tận biểu hiện của Hà Tấn cho bà biết, cuối cùng giải thích: “Không phải tôi cố ý muốn gạt bà, khi đó bệnh của bà quá nặng, tôi nói cho bà biết, khẳng định bà không thể nào bình tĩnh được.”