Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Chương 149 : Chờ em cả đời

Ngày đăng: 13:15 18/04/20


Edit: Mimi – Beta: Chi



*****



Hà Tấn mở to hai mắt mặc lệ nóng ào ạt tuôn rơi. Quả thực cậu đã bị những lời nói vừa rồi của Tần Dương làm cho chấn động… Cậu từng nói với Tần Dương như vậy? Là nói vào lúc say rượu sao?



Tần Dương lại giơ tay cậu lên một lần nữa, hung ác mà uy hiếp: “Em nhìn thẳng vào mắt anh rồi thề đi, lấy ba mẹ của em ra mà thề! Thề rằng em không cần anh! Thề rằng em không muốn dây dưa dính dáng đến anh! Chỉ cần như vậy, cả đời này, Tần Dương anh sẽ không bao giờ trêu chọc em nữa! Thề đi!”



Làm sao Hà Tấn có thể thề như vậy được. Rốt cuộc, cậu chỉ biết vô thức lắc đầu, phòng tuyến cuối cùng tựa như hoàn toàn sụp đổ, cái mặt nạ đeo suốt ba năm triệt để vỡ tan ra, không cách nào che giấu nổi gương mặt tràn đầy nước mắt.



Tần Dương nhìn Hà Tấn thất thanh khóc rống, chỉ thấy bộ dáng chẳng chút bận tâm tới mặt mũi hay là tự tôn kiêu ngạo, hoàn toàn tương phản với lúc thường ngày của cậu, mới chân thật sống động lại chọc người thương yêu mê luyến làm sao.



Hắn vòng tay qua gáy người nọ, gắt gao ôm đối phương vào trong ngực, hốc mắt cũng theo đó mà dâng lên một cảm giác cay cay.



Đối với bọn hắn mà nói, ba năm qua thật giống như cả một kiếp người – một kiếp người cô độc, dày vò cùng chật vật. Đây là điều Hà Tấn thực sự chưa từng ngờ tới. Cậu vốn tưởng cuộc tình này chỉ là sự phóng túng nhất thời dưới kích thích của hormone tuổi trẻ, thế nhưng, cuối cùng nó lại ngoài ý muốn bị cậu khắc cốt ghi tâm.



Vốn dĩ cậu muốn để cuộc tình của cả hai dừng lại ở thời khắc đẹp đẽ nhất, nhưng im lặng mà dứt ra lại làm cho hai người đau khổ đến tột cùng.



Hà Tấn giương đôi mắt đẫm lệ, mơ hồ nhìn Tần Dương, hỏi: “Ba năm rồi, vì sao anh còn…” Vì sao còn tới tìm em, vì sao còn nhớ mãi không quên.



Hà Tấn chưa nói hết câu, Tần Dương đã nóng vội cắt lời: “Tám năm anh còn chờ được, ba năm có là gì đâu, nếu em không quay đầu nhìn lại, anh sẽ chờ em cả đời.”



Hà Tấn bị lời này làm cho chấn động đến mức tim ngừng đập, máu ngừng chảy, ước chừng vài giây sau mới khôi phục lại chức năng. Kế tiếp, giống như để bổ sung nhịp đập và lượng máu vừa thiếu hụt, trái tim cùng mạch máu trong cơ thể cậu nhanh chóng nảy lên, toàn bộ cảm giác trên thân cũng vì thế mà bị xói mòn.



Run rẩy vươn tay ôm lại Tần Dương, Hà Tấn dùng đôi môi dính đầy nước mắt của mình, chủ động hôn lên môi người đàn ông nọ. Tần Dương kích động đến co rút toàn thân, vội vàng dùng sức hôn đáp lại — Giờ phút này, bọn hắn tựa hồ đã thực sự có chung cảm xúc.



Hà Tấn gạt bỏ tất cả, không chịu yếu thế mà ôm lấy cổ Tần Dương, vị mặn của nước mắt nhanh chóng lan tràn trong khoang miệng hai người. Một buổi hoàng hôn cuối thu vàng vọt, tại vùng ngoại ô vắng vẻ hoang sơ, bên cạnh chiếc xe giả cổ màu đỏ chói, cả hai quấn chặt lấy nhau, dây dưa quyến luyến một cách thâm tình.



Hôn đến khi hít thở không thông, môi lưỡi hai người mới thoáng tách rời, thừa dịp này, Hà Tấn dán môi lên môi người nọ, nghẹn ngào hối lỗi: “Xin lỗi, Tần Dương, thực xin lỗi…”



“Anh không cần ‘xin lỗi’! Anh muốn em!” Tần Dương đỏ mắt mở cửa xe, đẩy Hà Tấn vào trong, sau đó cũng bổ nhào tới.



—– Em là đường phân cách có tên ‘Đậu má’, xin hãy gọi tên em —–


“Em nghe nói anh có bạn gái.” Hà Tấn nhớ tới sự kiện mà mình bận tâm nhất trong thời gian qua, vừa nhéo tay Tần Dương vừa hỏi.



“Em nghe ai nói?” Tần Dương bất mãn mà nhéo lại một phen.



“Hầu Tử, cậu ta bảo, nhìn thấy anh dắt một cô gái xinh đẹp tới trường học, có lẽ là trước khi em về trường chuẩn bị bảo vệ luận văn…” Hà Tấn cũng không ý thức được ngữ khí của mình tràn đầy vị giấm.



“Anh còn chưa hỏi tội em chuyện đi xem mắt mười tám lần đâu! Thế mà em còn dám ghen với anh à?!” Tần Dương vội vàng lên tiếng.



“Anh… anh điều tra em!” Hà Tấn khiếp sợ mà trừng to đôi mắt.



“Mới biết hôm qua thôi,” Tần Dương hừ một tiếng, “Nếu không phải đêm đó em cầu xin anh đừng rời bỏ em, thì anh cũng chẳng thèm tra xét làm gì.”



“…” (=_=)



“Không phải em cũng vậy à, ba năm nay những tin tức liên quan đến anh nhiều như vậy, trên mạng trên TV đều nhắc tới anh, thế mà em còn hỏi về cuộc sống của anh nữa, cái gì anh cũng công khai cho em thấy hết rồi!” Tần Dương càng nói càng khó chịu.



Hà Tấn thì lại cảm thấy ấm áp trong lòng, chẳng lẽ Tần Dương lăn lộn vào giới giải trí còn có một mục đích, chính là khiến mình phải chú ý sao?



Hôn hôn Tần Dương mấy cái, Hà Tấn áy náy mà chịu thua: “Là em không tốt… Em không dám xem những tin tức về anh, sợ nhìn thấy anh lại đau lòng, lại khó chịu.” Cậu đột nhiên trở nên thẳng thắn, dường như hoàn toàn không cần phải tỏ ra mạnh mẽ hay cố sức che giấu bất cứ điều gì trước mặt người yêu.



Như một con cua đã lột lớp vỏ ngoài, đem một mặt mềm mại nhất phơi bày trước người mình tín nhiệm.



Tần Dương cũng là hiếm có cơ hội chứng kiến một Hà Tấn như vậy, vì thế không còn tức giận nữa. Hắn hiểu cảm giác mà người kia nói, bản thân hắn cũng cố nhịn không liên hệ với đối phương, chỉ sợ một khi gặp lại liền cầm lòng chẳng đặng, rồi lại giống như lần trước, bất chấp liêm sỉ mà bám dính lên.



“Người mà Hầu Đông Ngạn nhìn thấy là trợ lý công ty tìm cho anh, tên Lý Tiểu Văn, hiện tại vẫn đi theo anh, cô ấy cũng biết rõ quan hệ giữa anh và em, không được ghen bậy nữa.” Tần Dương thấp giọng nói.



Hai người ôm ấp triền miên, yêu thương âu yếm. Vị chua trong không khí nhanh chóng bị vị ngọt lấp đi.



“Về sau… định thế nào?” Rốt cuộc Hà Tấn hỏi tới vấn đề nan giải nhất mà hai người sắp phải đối mặt.



Nếu đã hòa hợp trở lại, sẽ phải ở cùng một chỗ, nhưng hiện nay, bọn họ một người chủ yếu đóng quân tại thành phố A, một người lại làm việc ở thành phố Q, tách ra một tiếng đồng hồ đã như đòi mạng, chứ nói chi đến việc hai đứa hai nơi.



Tần Dương khó chịu nhíu mày: “Ngày mai anh sẽ bay về thành phố A làm chương trình, không thể ở đây mãi được…” Hắn ôm chặt lấy Hà Tấn, đắn đo một hồi mới hỏi, “Hà Tấn, em có thể… theo anh được không?”