Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Chương 150 : Anh ở đây

Ngày đăng: 13:15 18/04/20


Edit: Mimi – Beta: Chi



*****



Yêu cầu này, Tần Dương nói ra một cách rất gian nan, hắn sợ tổn thương lòng tự trọng của Hà Tấn — Dù sao thì hiện tại người kia cũng có công việc ổn định, trong trường hợp ấy, ai lại dễ dàng từ bỏ sự nghiệp vì một người khác đâu.



Nhưng không ngờ, sau khi hắn hỏi không bao lâu, bên tai liền truyền đến một tiếng “Được” rất êm tai.



Tần Dương sửng sốt đến mức hoàn toàn không dám tin. Đêm nay, hắn đã gặp được nhiều niềm vui bất ngờ lắm, từ việc Hà Tấn vừa khóc vừa chủ động hôn môi hắn, sau khi làm tình trên xe còn đột ngột thổ lộ tâm tình, cho đến chuyện cậu trực tiếp đề nghị về nhà nói rõ với mẹ cha, bây giờ lại đồng ý đi theo hắn… Tất cả đều khiến Tần Dương cảm thấy không chân thực và sợ hãi.



Hắn nới lỏng vòng tay đang ôm Hà Tấn, nhích người ra xa một chút, ngây ngốc nhìn cậu, biểu tình có chút mịt mờ: “Em nói thật?”



Loại sợ hãi này rất giống ba năm về trước, ngay tại khoảnh khắc Tần Dương cho rằng mình đang hạnh phúc nhất thì Hà Tấn đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi. Từ đó về sau, hắn cảm giác tất cả những thứ ngọt ngào đều phi thường giả dối, như hoa trong gương, tựa trăng đáy nước. Rất có thể ngay giây tiếp theo Hà Tấn sẽ thay đổi chủ ý của mình.



Song, Hà Tấn chỉ ôn nhu nhìn hắn, nói giỡn một câu: “Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó thôi.”



“…”



Tần Dương dùng sức nắm chặt cánh tay của người kia, giữa vẻ mặt mừng rỡ như điên còn hiện lên một tia tàn nhẫn: “Lời này là em nói, nếu em lại dám gạt anh, anh sẽ giam lỏng em lại, khóa chặt em ở bên cạnh cả đời!”



Hà Tấn không khỏi rung động trong lòng, hiển nhiên cậu không bỏ lỡ vẻ “bất an” Tần Dương vừa mới để lộ ra. Một tiếng trước, khi sắp sửa bước ra khỏi cổng nhà tăm tối, cậu cũng bắt gặp biểu tình tương tự trên mặt người kia, bàng hoàng cô đơn, hệt như một con cún nhỏ sợ bị chủ nhân vứt bỏ.



Hà Tấn cảm giác mình nợ đối phương nhiều lắm…



“Em sẽ từ chức, nhưng không thể quá nhanh đâu, thủ tục bàn giao cần ít nhất là một tháng. Đối với người nhà cũng không có khả năng cứ thế mà đi. Ngày mai anh về thành phố A giải quyết công việc trước, chờ em xử lý xong xuôi những vấn đề tồn đọng bên này sẽ tới tìm anh, có được không?” Hà Tấn nhìn Tần Dương, nói.
Hà Tấn có chút mơ hồ, nhanh chóng hồi tưởng lại sự việc đã phát sinh vào ngày hôm qua, phỏng đoán nhất định là trường phòng Từ làm, đang định báo cáo chuyện này với bộ trưởng Vương, lại chợt nghe ông nói: “Người tố cáo cậu không chỉ có một.”



Hà Tấn hoàn toàn ngơ ngẩn, nhưng cậu chưa từng nhận bất cứ cái phong bì nào nha!



Bộ trưởng Vương: “Cậu không cần giải thích, tôi tin cậu, trước khi ông Hứa về hưu đã nói với tôi rằng cậu làm việc vừa nghiêm túc lại vừa kiên định, tính cách cũng vô cùng trầm ổn, có thể đảm đương chức vị này. Chẳng qua cậu còn trẻ tuổi, cứng rắn quá ắt phải chịu thiệt thòi, phỏng chừng đã đắc tội không ít.”



Hà Tấn: “…”



Bộ trưởng Vương rút một văn kiện đưa cho Hà Tấn: “Cậu xem đi.”



Hà Tấn tiếp nhận, vừa nhìn thoáng qua liền trừng to đôi mắt, đây là bản nháp của công văn điều chuyển công tác.



Bộ trưởng Vương tiếp tục nói: “Phòng nhân sự hiện tại chỉ có cậu và Tiểu Lý là nhỏ tuổi, không thu phục được người ta, tôi tính chuyển cậu đến phòng tuyên truyền, làm cấp dưới của ông Chu khoảng hai năm. Bộ phận đó nhiều người, gần đây cũng tuyển về không ít nhân viên trẻ tuổi, lại còn có cơ hội đi công tác nữa…”



Bộ trưởng Vương nói thực êm tai, nhưng Hà Tấn vừa nghe đã biết, ban tuyên truyền từ bộ trưởng, trưởng phòng cho đến các cấp quản lý chủ chốt, một người cũng đều không thiếu, điều cậu sang đó chính là làm chân sai vặt thôi. Tóm lại, gọi cái công văn này là ‘thuyên chuyển công tác’, còn không bằng nói thẳng là giáng chức đi.



Vốn dĩ Hà Tấn còn đang nghĩ nên từ chức như thế nào, giờ thì không cần tìm lý do nữa. Cậu trả lại văn kiện cho người nọ, cung kính nói: “Bộ trưởng Vương, cảm ơn ngài đã nhắc nhở, kỳ thực, gần đây tôi đang cân nhắc chuyện từ chức. Đúng như ngài nói, tôi vẫn còn rất trẻ, bộ phận nhân sự vốn phải quản lý toàn đơn vị, một mình tôi độc diễn cũng thấy có chút lực bất tòng tâm. Cái khiến tôi mỏi mệt không phải công việc, mà là vấn đề giao tiếp với mọi người,” Một năm qua, cậu cẩn thận bước từng bước, ngay cả từ chối nhận phong bì cũng phải trưng ra một nụ cười tươi, kết quả vẫn đắc tội người ta để rồi bị gửi thư tố cáo. Hà Tấn thật sự chán ghét loại quan hệ lá mặt lá trái này, “So với việc chôn chân ở cơ quan, tôi càng muốn đi ra bên ngoài học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm. Lát nữa tôi sẽ viết một lá đơn từ chức cho ngài, cảm tạ ngài đã dìu dắt suốt ba năm, đồng thời cũng mong ngài thứ lỗi.”



Hà Tấn hơi không đứt tim không loạn mà nói ra những lời ấy. Căn bản cậu không cần thời gian chuẩn bị, bởi vì đây chính là ý tưởng của cậu ngay từ lúc mới đặt chân vào cơ quan. Cậu không thuộc về nơi này, chức vụ kia cũng không phải phần công tác mà cậu mong muốn.



Chưa bao giờ Hà Tấn nghĩ, cảm giác khi có thể nói hết ra lại thoải mái đến như vậy. Cậu không tiếc nuối, không vấn vương, thậm chí thời điểm nhìn thấy sắc mặt bộ trưởng Vương hết xanh lại trắng, Hà Tấn còn thực ngây thơ mà sinh ra một khoái cảm vì trả được thù.



Vì thân nhân, vì quy luật vốn có của xã hội, Hà Tấn đã nhẫn nại suốt ba năm, giờ phút này, rốt cuộc cậu đã được giải phóng.