Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu
Chương 152 : Thu phục một người
Ngày đăng: 13:15 18/04/20
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Ba năm không lên game, cũng không gặp Thang Viên, không phải Hà Tấn không nhớ nó. Tuy chỉ là một bảo bảo ảo của hệ thống game, nhưng thật kỳ quái, mỗi lần nghĩ tới Thang Viên, nghĩ tới mấy tiếng “Ba ba” nó gọi trước lúc rời đi, cậu lại cảm thấy xót xa trong lòng.
“Bây giờ anh vẫn còn lên game sao?” Hà Tấn hỏi Tần Dương.
Nhớ tới lúc trước Hà Tấn rời đi, ngay cả mũ giáp chơi game cũng không mang theo, Tần Dương liền dâng lên một hồi oán niệm: “Em không chơi, anh còn lên để làm gì, một mình ngắm phòng không gối chiếc à?” Kỳ thực, Tần Dương cũng không có thời gian, huống hồ mỗi lần online cha con bọn hắn đều mắt to trừng mắt nhỏ, cảm giác bi thương lại càng tăng thêm.
Hà Tấn quanh co: “… Chẳng phải còn có Thang Viên ở cùng anh sao.”
Nhắc tới chuyện này người kia liền bực bội: “Em cho rằng trước khi bỏ đi nói với Thang Viên mấy câu là có thể trốn tránh trách nhiệm à? Em đây chính là bội tình bạc nghĩa!”
Hà Tấn: “!!!” Tần Dương biết cậu nói gì với Thang Viên ư? Orz…
Như đoán được suy nghĩ trong đầu Hà Tấn, Tần Dương khẽ hừ một tiếng: “Em không biết Thang Viên có chức năng ghi âm hả?”
“Em, em không biết…” Hà Tấn áy náy không gì sánh được, càng nghĩ, càng cảm thấy có lỗi vô cùng, “Thực xin lỗi.”
Tần Dương thở dài: “Thôi bỏ đi, không so đo chuyện quá khứ nữa, về sau nhớ phải bồi thường cho anh.”
Hà Tấn đồng ý, lại nói: “Cái công ty kia của anh, em sẽ tới làm. Anh gửi tư liệu và tình huống cụ thể cho em đi, mấy ngày tới em sẽ dành thời gian tìm hiểu.”
Cuối cùng Tần Dương cũng thoải mái hơn một chút, đáp lời: “Không vội, tranh thủ dịp này em nghỉ ngơi thêm đi, ở nhà chơi với ba mẹ nữa, về sau chắc chắn sẽ rất bận rộn.”
Hà Tấn hỏi thăm Tần Dương về tình huống của mấy người bạn game, nghe nói tất cả bọn hắn vẫn còn chơi. Chỉ là sau khi『 Thần Ma 』tung ra phiên bản thực tế ảo, tân thủ không ngừng ồ ạt xông vào, giống như Tần Dương phán đoán, xuất hiện một đám game thủ chuyên nghiệp chuyên môn tấn công các chiến đội. Ba năm nay Tần Dương bận làm việc, cho nên vị trí đầu bảng đã sớm thuộc về người khác, đám người Thương Hỏa, Thệ Thủy cũng theo đó mà chính thức trở thành những nhân vật “trong truyền thuyết” xa xăm.
“Hiện tại mọi người đều là game thủ sinh hoạt, trồng trọt, đánh phó bản, kiếm thành tựu linh tinh. À, trước đây không lâu,『 Thần Ma 』đã được nâng cấp một lần nữa, hệ thống cho phép kết hôn đồng tính, còn hạ thấp điều kiện sinh bảo bảo, chỉ cần kết hôn đủ ba năm là có thể đẻ trứng rồi, Dã Hạc cũng mang thai… Còn nữa, Thệ Thủy với Cửu đã kết hôn.”
“Phụt!” Hà Tấn thiếu chút nữa thì phun máu, “Bọn họ đến với nhau?”
Tần Dương tháo kính mũ xuống, để lộ ra gương mặt sáng láng đẹp trai, dùng đôi mắt thâm thúy lại chẳng chút tránh né e dè mà nhìn qua ba mẹ Hà Tấn, sau đó cung kính nói ra hai tiếng: “Ba, mẹ.”
Bà người nhà họ Hà: “… …”
Hà Tấn nhéo hắn một cái, xấu hổ thấp giọng quát lớn: “Anh gọi bậy cái gì vậy!”
Có trời mới biết, một câu “Ba, mẹ” này đối với cặp phu thê từng mất đi một đứa con như Hà ba ba và Hà ma ma, quả thực chính là “tuyệt sát”!
Hà ma ma lảo đảo thân mình, lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, thiếu chút nữa thì ngất xỉu đi. Hà Tấn cảm thấy giờ phút này nội tâm của mẹ mình nhất định là hoàn toàn sụp đổ…
Hà ba ba cũng cứng người, gương mặt đầy rẫy nếp nhăn lúc co lúc giãn.
Tần Dương nhìn về phía Hà ba ba – vị phụ huynh có vẻ dễ công phá hơn, chỉ vào gói thuốc trên bàn: “Ba, nghe Hà Tấn nói ba thích hút thuốc, con vội vã tới đây nên chưa kịp chuẩn bị gì nhiều, ba đừng ghét bỏ, lần sau con sẽ lo liệu tốt hơn.”
Hà ba ba nhìn mấy cây thuốc lá trên bàn, ánh mắt sáng bừng như thấy vàng thỏi, phần da thịt trên xương gò má chậm rãi hiện lên hai mạt đỏ hồng, khóe miệng cũng khẽ cong lên, gật đầu, vỗ vỗ vào sô pha: “Ngồi đi.”
Hà Tấn và Hà ma ma: “…”
Tần Dương xiết chặt nắm tay, thầm “Yes” một tiếng ở trong đầu, thu phục được một người, ba chọi một!
Hà Tấn nhìn ba ba vừa bị hai cây thuốc lá mua chuộc, chỉ biết câm nín nhìn trời.
Tần Dương lại quay sang Hà ma ma, người sau lui về một bước theo bản năng, còn đang quan sát thanh niên trẻ tuổi đẹp trai như bước ra từ phim điện ảnh này. Tần Dương tiến lên một bước, Hà ma ma lại lui về sau một bước, hình như bị dọa đến nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.
“Mẹ ~” Tần Dương lộ ra vẻ mặt tươi cười, lại thân thiết mà gọi một tiếng. Hắn không tin diện mạo có thể thu phục một đám ‘chị em’ từ tám tuổi đến tám mươi tuổi của mình lại thảm bại trước mẹ của Hà Tấn.
Dũng cảm xông lên sẽ dành thắng lợi, ai cũng không thể giơ tay đánh kẻ tươi cười!
Mắt thấy Tần Dương sắp sửa tới gần, lại không có ai chịu trợ giúp, Hà ma ma liền dậm chân, xoay người trốn thẳng vào phòng bếp, đồng thời hét to một tiếng: “Hà Tấn! Lại đây!”
Hà Tấn: “…”