Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Chương 153 : Chân thành sẽ làm được

Ngày đăng: 13:15 18/04/20


Edit: Mimi – Beta: Chi



*****



Nhà Hà Tấn rộng khoảng tám chục mét vuông, cho dù có đi vào phòng bếp thì cũng chỉ cách phòng khách một cánh cửa, hơn nữa cánh cửa kia được lắp từ rất lâu rồi, sớm đã kẹt lại trên tường, không đóng mở được.



Vì thế cho nên Tần Dương vừa ngẩng đầu là liền có thể nhìn thấy bóng dáng của Hà Tấn cùng Hà ma ma ở bên trong, không cần lo lắng cậu sẽ phải chịu ủy khuất.



Sau khi hắn ngồi xuống ghế sa lông, Hà ba ba có vẻ hơi mất tự nhiên, song vẫn nhịn không được mà tò mò về thanh niên đẹp trai ngời ngời trước mặt: “Cậu nhóc, cậu tên là gì?”



Tần Dương báo tên, Hà ba ba lại hỏi tuổi tác cùng quê hương bản quán, câu nào hắn cũng cung kính trả lời.



“Nhỏ hơn Hà Tấn nhà chúng tôi một tuổi.” Hà ba ba như có điều suy nghĩ mà nhìn thanh niên nọ, có lẽ là đang tự hỏi về địa vị cũng như tính chủ động của Hà Tấn trong mối quan hệ này.



Hà ma ma xụ mặt rán thịt ở trong phòng bếp, có điều lỗ tai vẫn dựng thẳng lên để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, mà Hà Tấn cũng vậy. Cách kêu ‘ba’ gọi ‘mẹ’ của Tần Dương lúc vừa rồi thật sự đã làm cho cậu chấn động, đến tận bây giờ vẫn hoảng sợ không thôi. Làm gì có ai mới đến nhà người khác lần đầu đã trực tiếp xưng hô như thế chứ, đúng là có bệnh!



Tần Dương tiếp lời Hà ba ba: “Vâng, con ít hơn em ấy một tuổi, nhưng nhìn không ra đâu, bình thường khi ở bên Hà Tấn con còn cảm thấy em ấy nhỏ hơn con cơ.”



Ba người nhà họ Hà á khẩu: “…”



Hà ma ma tà tà liếc nhìn Hà Tấn, ánh mắt phức tạp lại chuyên chú đến mức như có thể xuyên thủng hai lỗ trên người cậu.



Hà Tấn âm thầm phỉ nhổ Tần Dương: Nhỏ cái em gái anh! Ai ấu trĩ hơn ai còn chưa biết đâu! Đồ không biết xấu hổ!




Bọn họ đều là con người, không phải động vật máu lạnh vô tình vô cảm, thân là cha mẹ, có ai không muốn con mình được hạnh phúc? Lời nói của Tần Dương, sao lại không làm bọn họ động dung?



Hà Tấn càng là ngổn ngang trăm mối tơ vò, nội tâm tự nhiên hóa thành một vũng nước ướt át mềm mại. Cậu quỳ xuống bên cạnh Tần Dương, nắm lấy tay hắn, cùng hắn mười ngón đan nhau.



Tần Dương nhìn lại Hà Tấn, hai người chạm mắt với nhau rồi cùng quay sang phía ba mẹ, trong mắt dâng trào quyết tâm mãnh liệt.



Hà ma ma cầm khăn tay Hà ba ba đưa cho, giơ lên lau mắt, hung hăng nói: “Đứng cả lên đi! Tôi là mụ phù thủy độc ác sao? Tôi có bảo các anh phải chia tay không hả! Một đám các người đều đến bức ép tôi!”



Hà ba ba thừa dịp kéo Hà ma ma đứng dậy: “Được rồi, được rồi, có gì về sau lại nói, đồ ăn nguội hết cả, mau ăn cơm đi.”



Hà Tấn và Tần Dương mỉm cười nhìn nhau, bọn hắn chỉ cần nghe câu “tôi có bảo các anh phải chia tay không hả” là biết thái độ của Hà ma ma đã dịu đi nhiều rồi.



Người một nhà vui vẻ ăn cơm, mặc dù Hà ma ma vẫn không nói một lời như trước, nhưng bà cũng không tỏ vẻ khó chịu gì. Sau khi ăn xong, Tần Dương lại ngồi nói chuyện với Hà ba ba thêm một lúc rồi mới đứng lên xin phép ra về.



Hà Tấn đưa hắn xuống lầu, hai người lại chui vào trong xe ngọt ngào một lúc. Buổi chiều Tần Dương sẽ bay về thành phố A, không thể ngủ lại đây, Hà Tấn hôn người nọ một cái, nói: “Cuối tuần gặp.”



Tần Dương: “Ừ, lúc đó anh sẽ tới sân bay đón em.”



Nhìn Tần Dương lái xe rời đi, Hà Tấn hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý thật tốt để đón nhận hàng loạt nghi vấn của ba mẹ ở trên lầu. Cửa nhà còn chưa đóng chặt, mới vừa đi tới Hà Tấn đã nghe ba mình thấp giọng hỏi: “Phòng cưới chúng ta mua cho Hà Tấn cũng nên bắt tay vào trang hoàng đi? Tôi thấy vóc dáng thằng nhóc kia rất cao, có lẽ phải chọn cái giường lớn một chút.”



Hà Tấn: “…”