Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Chương 22 : Rớt hết lễ tiết rồi

Ngày đăng: 13:13 18/04/20


Edit: Mimi – Beta: Chi



*****



Đã đến nước này, tất nhiên Hà Tấn không thể làm người ta mất mặt, vì thế đành vươn tứ chi có phần cứng ngắc mà ngả xuống lưng của Tần Dương. Song, bởi vì ngại ngùng, cậu vẫn không ôm cổ đối phương, mà chỉ buông thõng hai cánh tay đang khoát lên vai hắn.



Người dưới thân thoạt nhìn có vẻ gầy gò, nhưng không ngờ bả vai hắn ta rất rộng, hơn nữa giữa thời tiết lạnh thế này vậy mà chỉ mặc có mỗi một cái áo khoác đơn!



“Ôm chặt.” Tần Dương lên tiếng. Vừa dứt lời hắn liền vòng hai tay ra sau, nhẹ nhàng nâng thân thể Hà Tấn lên, để cậu bị bất ngờ mà vươn tay ôm lấy mình theo bản năng.



Bởi vì Hà Tấn bị bệnh nên không có ai cảm thấy Tần Dương làm vậy là có ý đồ, trái lại Hầu Đông Ngạn cùng Tưởng Bạch Giản ở bên cạnh còn cho rằng hắn nhiệt tình không gì sánh được.



Chỉ riêng Hà Tấn, âm thầm thấp thỏm và khẩn trương…



Cậu là nam sinh, cho dù thân thể có hơi suy yếu, song cũng chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào bất cứ ai, lại càng không muốn bị một đàn em khóa dưới mới có cơ duyên gặp gỡ hai lần đã liền xem như tri kỷ mà đối đãi.



Mùa đông đã sắp gõ cửa, bên ngoài gió lớn thổi tới từng cơn, nhiệt độ ban đêm cũng hạ thấp đi vài độ, Hầu Đông Ngạn đem áo khoác phủ lên lưng Hà Tấn, cả đám người vừa nói vừa cười quay về ký túc xá nam sinh. Cách một lớp vải áo, Hà Tấn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Tần Dương, bất giác, cậu nhớ tới chuyện người nọ chủ động trả tiền ở cửa hàng tạp hóa nhằm bồi thường vì đụng rớt hộp cơm của mình, nhớ tới một câu khuyên nhủ tựa hồ lơ đễnh của đối phương, lại nhớ tới chuyện hắn chẳng chút bận tâm mà mời cả bọn dùng bữa… Trong lúc nhất thời, chẳng hiểu vì sao trong lòng Hà Tấn lại nảy sinh một cảm giác thân thiết với đàn em mới vừa quen biết không lâu này.



Tần Dương cõng Hà Tấn tới dưới lầu khu ký túc, Hầu Đông Ngạn ở phía sau liền lên tiếng chỉ đường, “Bên trái, bên trái, phòng 306A!”.



“Để xuống đi, tôi có thể tự đi được.” Hà Tấn muốn tự mình hành động, song Tần Dương lại không cho, dùng một câu “Tiễn Phật tiễn đến tận Tây Thiên” mà trực tiếp cõng cậu về phòng.



Tưởng Bạch Giản cũng theo vào, khoanh tay đảo mắt quan sát một vòng: “Phòng các cậu thật là sạch sẽ!”



Hầu Đông Ngạn sờ sờ cái gáy, nói: “Đều là Tấn đại ca quét tước, cậu ta bị nghiện sạch sẽ, không thể chịu được nếu phòng ốc bộn bề.”



Tưởng Bạch Giản trưng ra vẻ mặt hâm mộ: “Phòng ăn trong ký túc xá của tôi còn bày la liệt hộp cơm hộp mì của mấy thằng cùng phòng nữa kìa, đã mấy ngày rồi mà chẳng thằng nào chủ động thu dọn cả…”



Hầu Đông Ngạn: “Hai người không ở cùng phòng à?”



Tưởng Bạch Giản: “Ha ha, đương nhiên, Tần Dương mới năm thứ hai thôi.”



Hầu Đông Ngạn: “Thì ra cậu bạn đẹp trai này là đàn em à…”



Tần Dương nhìn vòng tay thông minh, thấy đã sắp chín giờ, lúc đi ăn vốn còn lắng bỏ sẽ bỏ lỡ thời gian “A Tấn” online, hiện tại thế nhưng hắn hoàn toàn không hề nóng ruột.



“Nghỉ ngơi sớm một chút, nhớ uống thuốc… Đúng rồi, lưu số điện thoại di động lại đi, cần gì có thể tìm tôi.”



Cho dù Tần Dương không mở miệng, Hà Tấn cũng sẽ hỏi số của hắn, đã nói mời người ta ăn cơm, hiển nhiên cậu sẽ không tùy tiện hứa lèo.



Đến khi Tần Dương và Tưởng Bạch Giản đi rồi, Hầu Đông Ngạn vẫn còn tấm tắc mà khen ngợi: “Tần Dương này nha, bộ dạng đẹp trai lại còn tốt tính như vậy, không biết bao nhiêu em gái nhìn mà chết lăn quay ra nữa!”




Tần Dương nghĩ đến ngày mai phải làm trực tiếp, nên uyển chuyển từ chối: “Đừng khách khí.”



Hà Tấn: “Không được, nếu mọi người không nhận thì tôi sẽ băn khoăn.”



Tần Dương: “Ha ha, được rồi, thời gian? Địa điểm?”



Hà Tấn: “Ra ngoài trường đi, các cậu có muốn ăn cái gì không?”



Tần Dương: “Cậu chọn.”



Hà Tấn: “Bảy giờ, 『 Nhà hàng cá Lara Quảng Đông 』 ngoài cửa Nam, thế nào?”



Tần Dương: “OK, tôi sẽ chuyển lời cho Bạch Giản, lúc đó gặp.”



Tần Dương một tay nhắn tin, một tay thao tác trên bàn phím, ngoài miệng còn hỏi: “Vợ à, sao lại bất động, thất thần hả?”



Tiểu tiên A Tấn: “Đây đây, vừa nhắn tin cho bạn…”



Tần Dương khẽ cong khóe miệng, thêm một bước xác nhận mối liên hệ giữa Hà Tấn và A Tấn.



Bởi vì biết Hà Tấn bị cảm còn chưa khỏi hẳn, cho nên Tần Dương giả vờ muốn đi ngủ sớm, để A Tấn cũng có thể sớm tắt máy nghỉ ngơi.



Nhìn tên đối phương biến thành màu xám, Tần Dương mới gọi điện thoại cho Bành Vũ Hạo: “Tối mai tôi có việc phải ra ngoài, có thể sẽ về trễ, trước mắt tôi quay cho ông cái video để phòng trường hợp bất ngờ nhé.”



Bành Vũ Hạo thấy vậy liền kể khổ: “Tần ca! Gần đây anh làm sao vậy, không bỏ boom thì cũng là lâm trận bỏ chạy tháo thân, tội trạng đã chất chồng thế mà giờ còn muốn làm ‘hàng giả’, anh chính là người tuyên truyền chuyên nghiệp nhất của Flying Network chúng tôi mấy năm nay đấy, anh định vứt bỏ cả chút danh dự ấy hay sao?”



Tần Dương: “Cho nên tôi mới ghi lại video cho ông này.”



Ghi video trước rồi giả làm trực tiếp mà phát cũng không phải là không được, nhưng đặc điểm của “trực tiếp” chính là người chơi sẽ cùng chém gió với người xem, nếu khuyết thiếu loại hoạt động tương tác này, tính thú vị sẽ mất đi không nhiều thì ít. Những game thủ đóng vai trò truyền bá không tương tác với khán giả nhiều sẽ bị mắng là “hàng giả”, đương nhiên, điều này không có nghĩa lý với Tần Dương, bởi vì Thương Hỏa Vô Tình vốn cũng rất ít khi lên tiếng.



Bành Vũ Hạo: “Anh nói xem nào, có phải chuyện này có liên quan tới bà vợ kia của anh không!”



Tần Dương không phủ nhận, ngược lại còn thẳng thắn nói: “Phải.”



Bành Vũ Hạo: “Anh anh anh… Tôi, đm, thật muốn phá hỏng máy tính của vợ anh, làm cho cô ta vĩnh viễn không thể online nữa!”



Tần Dương nheo mắt lại: “Ông nói cái gì?”



Bành Vũ Hạo: “Tôi nói muốn muốn muốn! Thôi dù sao méo mó có hơn không! Nhanh chóng ghi một cái video cho tôi đi~~~!”