Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Chương 21 : Phát sốt

Ngày đăng: 13:13 18/04/20


Edit: Mimi – Beta: Chi



*****



Sáng sớm ngày hôm sau, Hà Tấn tỉnh lại trong cảm giác đầu óc choáng váng, cổ họng đau rát, tứ chi bủn rủn và vô cùng khó thở — Cậu phát sốt rồi!



Cũng đúng thôi, hôm qua đi du thuyền thì lại mắc mưa, sau khi về đến ký túc xá lại không tắm nước ấm, còn cảm giác thân thể mình được nạm kim cương mạnh mẽ vô đối không gì cản nổi nữa chứ… Hà Tấn không biết tự lượng sức mình cố gắng chống đỡ đứng dậy uống chén nước, rồi lập tức bò về giường nằm ngay đơ.



Mãi đến khi Hầu Đông Ngạn biếng nhác thức dậy liền thấy con ong chăm chỉ Hà Tấn vẫn đắp chăn nằm ngủ — “Mày còn chưa dậy đi nữa à?”



Hai người ở chung hai năm rưỡi, trong khoảng thời gian đó Hà Tấn vẫn luôn kiên trì theo đuổi “đảng sáu giờ”, quả thực vô cùng thần thánh, cho nên cảnh tượng cậu lười biếng ngủ nướng dưới con mắt của Hầu Đông Ngạn chính là chuyện lạ ngàn năm có một.



Hà Tấn rầu rĩ nói: “Không khỏe, hình như phát sốt rồi.”



“Nhìn mặt mày cũng không tệ lắm mà, “Hầu Đông Ngạn đi qua dùng tay sờ sờ cái trán của Hà Tấn, “Ặc, đúng là hơi bị nóng, đi bệnh viện không?”



Thể chất của Hà Tấn là vậy, bất kể cảm mạo hay là mệt mỏi, sắc mặt cũng đều không thay đổi, cổ họng cũng tuyệt không khàn, cùng lắm là khi nói chuyện giọng như kiểu nghẹt mũi chút thôi. Vì thế cho nên mặc dù bị bệnh cậu vẫn tự mình chống đỡ, người khác đều nhìn không ra.



“Không cần, nằm một lúc là ổn…” Lần này cũng thế, cậu cảm thấy cứ đắp chăn nghỉ ngơi là đủ.



Hầu Đông Ngạn không phải người biết quan tâm chăm sóc, thấy Hà Tấn nói vậy, cũng không hỏi gì thêm.



Giữa trưa tới canteen mua cho Hà Tấn một phần phần cơm, Hầu Đông Ngạn còn chơi suốt cả buổi chiều, đến chạng vạng thấy Hà Tấn vẫn nằm, cơm nước một miếng cũng chưa ăn, mới cảm thấy không ổn. Cậu ta đi tới vươn tay thăm dò thân nhiệt người kia, chỉ cảm thấy đối phương còn sốt cao hơn lúc sáng, hơn nữa toàn thân toát ra một đống mồ hôi…



“Tấn đại ca, Tấn đại ca…” Kêu vài tiếng không được người hồi đáp, Hầu Đông Ngạn bắt đầu thấy sợ, nhanh chóng lôi Hà Tấn dậy, mặc quần áo qua loa cho đối phương rồi đi sang phòng đối diện tìm người giúp đỡ, “Đầu to! Thất ca! Có trong phòng không!” Song, cậu ta gõ cửa hồi lâu vẫn không thấy ai trả lời, hai người phòng này đều là dân bản địa, phỏng chừng cuối tuần về nhà chơi còn chưa về trường. Cuối cùng Hầu Đông Ngạn đành bất đắc dĩ về phòng tự mình cõng Hà Tấn lên lưng.



Hà Tấn không nặng, nhưng vóc người Hầu Đông Ngạn quá nhỏ, chỉ cao có 1m65, hiện tại cậu phải cõng một người cao hơn mình đến 10cm, đích thực có hơi cố quá… Hì hà hì hục tha người tới cửa thang lầu, cậu liền đụng phải hai người từ lầu trên đi xuống, “Làm sao thế này?”, một người trong số đó hỏi.



Hầu Đông Ngạn dừng bước ngước mắt nhìn lên: “Bạn cùng phòng tôi phát sốt, mê man luôn rồi!”



“Ơ, đây không phải là Hà Tấn sao!” Người nọ giật mình kêu lên.



“Ế, cậu quen à?” Hầu Đông Ngạn vui mừng nói, “Thế mau mau giúp hộ cái đi!”



Lời vừa nói ra, trên lưng đã nhẹ bẫng, một nam sinh có vóc người cao ráo nhanh tay bế Hà Tấn vào lòng, thoạt nhìn vô cùng nhẹ nhàng mà chạy nhanh xuống cầu thang…




— Tôi còn chưa hao tâm tổn sức đi tìm cậu, vậy mà cậu đã vội vàng nhào tới trước cửa rồi.



Tần Dương vừa thu tay lại thì Tưởng Bạch Giản vào phòng, may mắn anh không nhìn thấy một màn kia, nếu không thế nào cũng kinh ngạc đến mức cằm rơi xuống đất.



“Này, mua bánh trứng cuốn cho hai người… Ơ, ‘Hầu tử’ kia đâu?” Tưởng Bạch Giản nhìn quanh, hỏi.



“Về ký túc xá lấy quần áo cho Hà Tấn rồi.” Tần Dương tiếp nhận bánh cuốn, trên mặt còn mang theo một nụ cười.



“Sao mà tâm tình tốt vậy?” Tưởng Bạch Giản cảm thấy cực kỳ khó hiểu, “Chú mày và Hà Tấn… trước kia đã từng quen biết nhau sao?”



Tần Dương gật gật đầu: “Cứ xem là thế đi.”



Nghe vậy, Tưởng Bạch Giản nghĩ thầm “chẳng trách”. Anh ngồi xuống không bao lâu thì Hầu Đông Ngạn đi lấy quần áo trở về.



Hai bình nước thuốc được truyền hết, Hà Tấn cũng liền tỉnh lại. Nhìn thấy Tần Dương và Tưởng Bạch Giản đều ở đây, cậu tương đối bất ngờ, sau khi được Hầu Đông Ngạn giải thích một phen mới gật đầu ra điều đã hiểu.



Bởi vì sinh bệnh gây phiền toái cho mọi người nên Hà Tấn cảm thấy rất ngại, vừa tỉnh đã nhanh chóng rối rít xin lỗi cùng cảm tạ mọi người.



“Được rồi, hôm nào mời bọn tao ăn một bữa là ok mà!” Hầu Đông Ngạn cười nói, “Nhất là bạn Tần đẹp trai này này, chính bạn ấy bế mày xuống đây đấy.”



… Bế?



Hà Tấn nhìn về phía Tần Dương, chỉ thấy ánh mắt đối phương sâu hun hút, vì thế lập tức bối rối tránh đi: “Chờ ngày mai, tôi mời các cậu ăn cơm.”



“Không vội, trước hết cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi đã.” Trái lại, giọng điệu của Tần Dương lại vô cùng bình thản.



Thấy dịch truyền đã gần hết, Hầu Đông Ngạn liền gọi hộ sĩ đến rút kim và xin kê một đống thuốc uống.



Hà Tấn chống tay muốn đứng dậy, Tần Dương lập tức đi tới vươn tay đỡ lấy đối phương: “Tôi cõng cậu về.”



Hà Tấn ngẩn ra: “Ơ…”



Nhưng là, khi cậu vừa định nói “Không cần” thì Tần Dương đã xoay người gấp gáp ngồi xổm xuống…