Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu
Chương 59 : Khai tăng lên một số
Ngày đăng: 13:13 18/04/20
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Buổi trưa hai người cùng ăn cơm ở canteen xong mới bắt đầu ra khỏi cổng trường, hôm nay thời tiết rất đẹp, mặt trời ló ra khỏi những tầng mây, nhưng đây là phương Bắc nên nhiệt độ vẫn tương đối thấp.
Lần này Hà Tấn mặc đủ ấm, quần gió áo gió, áo len lông cừu lại thêm áo lót bằng nhung, nói chung là bọc đến dày hú hù hụ. Tần Dương cũng mặc nhiều hơn một chiếc áo khoác so với mọi khi, song thoạt nhìn vẫn nhẹ nhàng thoải mái lắm.
“Có mang vé tàu điện ngầm không?” Tần Dương hỏi.
Hà Tấn: “Có… Chúng ta còn phải ngồi tàu điện?”
Hoa đại có khoa giáo dục thể chất, cho nên khu vực gần trường đại học cũng có vài cửa hàng bán dụng cụ thể dục thể thao, Hà Tấn vốn tưởng Tần Dương sẽ dẫn mình đi mua vợt ở gần đây.
“Ừ, chúng ta tới phố Hải Đức.” Dứt lời, Tần Dương liền bảo Hà Tấn đi về phía cửa Nam của trường.
Phố Hải Đức nằm ở phía Đông Nam thành phố, gần sân vận động lớn nhất thành phố A, là một khu vực bán dụng cụ thể dục thể thao nổi tiếng. Trong khi đó Hoa đại nằm ở phía Tây thành phố, từ cửa Nam đi theo đường tàu điện ngầm còn phải đổi xe, cả hành trình ít nhất cũng mất một tiếng đồng hồ.
Hà Tấn đã quyết định dành ra một ngàn để mua vợt tennis, nên Tần Dương mới dẫn cậu tới phố Hải Đức, nếu không cứ trực tiếp lên mạng đặt mua là được.
Hà Tấn nhanh chân đuổi theo người nọ, hỏi: “Mấy cửa hàng ở gần trường học không có bán sao?”
Tần Dương cười cười: “Có thì cũng có, nhưng mấy cửa hàng đó toàn buôn gian bán lận không có vợt tốt, chỉ dán mấy cái mác hiệu này hiệu nọ vào để lừa gạt học sinh sinh viên không biết chọn. Đầu học kỳ có mấy tổ viên mới đi mua vợt, tốn những một hai ngàn mà chỉ mua được loại vợt bốn năm trăm.”
Hà Tấn kinh ngạc: “Sao lại có thể kém đến như vậy?”
Chuyến sau có nhiều chỗ trống hơn, Tần Dương và Hà Tấn ngồi xuống chỗ của một đôi tình nhân vừa mới xuống tàu.
Hai người ngồi xuống, kế tiếp Hà Tấn ngẩng đầu nhìn lên tấm bản đồ, hỏi Tần Dương sắp tới sẽ xuống ở ga nào.
“Còn có bảy trạm nữa, khoảng hai mươi phút thì đến nơi.” Tần Dương thoáng duỗi hai chân, chân hắn rất dài, bàn chân có kích cỡ vừa phải, xỏ giày thể thao cao cổ size to, bên trên còn có nhãn hiện New Balance.
Hà Tấn có chút hâm mộ mà ngắm tới ngắm lui, sau liền thu chân lại ngồi co ro hệt như học sinh tiểu học, còn cố ý giấu bàn chân đi, chỉ sợ đối phương phát hiện chỗ thiếu hụt trên thân thể mình.
Nhưng mà Tần Dương vẫn phát hiện ra, hắn nhìn chằm chằm vào chân Hà Tấn, hỏi thẳng: “Cậu đi giầy số bao nhiêu?”
Hà Tấn: “…” (=_=)
Tựa như thiếu nữ bị nam sinh mà mình hằng ngưỡng mộ phát hiện vết sẹo trên lưng hoặc bị hỏi trực tiếp về cân nặng, Hà Tấn xấu hổ đến muốn đào hố chui vào. Cậu do dự trong một nháy mắt, nói: “39…”
Thực ra Hà Tấn đã lén khai tăng lên 1 số, nhưng việc này hoàn toàn không có tác dụng khỉ gì. Căn cứ vào cái tỉ lệ cân nặng của mỹ nữ trong mắt nam thần phải dưới 50 nên suy ra con gái 50,5 kg cũng là heo mập thì, đối với một Tần Dương đi giày size 43 mà nói, 38 hay 39 cũng chả khác gì nhau.
Trước kia hắn chỉ cho rằng tay Hà Tấn nhỏ, không ngờ chân đối phương cũng nhỏ như vậy luôn!
“Giày nam cũng có số 39 sao?” Tần Dương ngạc nhiên, thuận miệng hỏi.
Hà Tấn bị chọt trúng chỗ đau, trong lòng ngập tràn chua xót, rầu rĩ mà trả lời một câu “Có”, hiển nhiên là không muốn tiếp tục cái đề tài này.
Tần Dương có thể cảm giác được ý tứ của người kia, cho nên cũng không mở miệng nữa. Hắn không kỳ thị Hà Tấn, ngược lại cảm thấy bộ dáng mặt nhăn mày nhó của đối phương có chút đáng yêu, hơn nữa so với việc hỏi thăm, hắn càng muốn một ngày nào đó có thể trực tiếp cởi giày của cậu, lột tất cậu, xem thử đến tột cùng chân người nọ dài ngắn dày mỏng ra sao…