Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Chương 71 : Bị thương ở cánh tay

Ngày đăng: 13:14 18/04/20


Edit: Mimi – Beta: Chi



*****



Mấy nữ sinh bên cạnh đang vì cái nhìn của Tần Dương mà trêu chọc lẫn nhau, chỉ riêng Quách Hữu Lăng đột nhiên thò đầu ra nhìn về phía Hà Tấn ngồi cách mình vài ghế: “Không phải Tần Dương nhìn anh Hà đấy chứ? Đàn anh này, anh đến xem trận đấu là vì Tần Dương có đúng không?”



Mọi người đồng loạt cười vang, lúc trước Hà Tấn đã nghe Đông Huyên đề cập tới mấy câu chuyện đùa quái dị của đám nữ sinh này, biết các cô đang nói giỡn, nhưng vì trong lòng có quỷ, nên vừa nghe Quách Hữu Lăng nói thế chỉ cảm thấy xấu hổ không thôi. Cuối cùng, may nhờ thể chất đặc biệt, cậu mới giữ được vẻ mặt tỉnh bơ mà phản bác: “Không phải, anh nhàn rỗi nên mới tới đây xem.”



Các nữ sinh thấy thái độ Hà Tấn nghiêm túc đường hoàng nên cũng không cười đùa nữa.



Mà Đông Huyên ngồi ở cạnh bên lại cảm thấy có phần kỳ quặc, hôm trước khi đi uống cà phê, Hà Tấn còn thừa nhận quan hệ giữa mình với Tần Dương rất tốt, một khi như thế, việc đến xem trận đấu này cũng có gì là lạ đâu… Bỏ qua thắc mắc trong lòng, cô nhỏ giọng hỏi: “Ngày xưa, dù anh có nhàn rỗi cũng không đi xem mấy trận đấu thế này, sao nào, thật sự thay tính đổi nết rồi à?”



Hà Tấn chỉ cười thay cho lời đáp trả, đúng vậy, sinh hoạt của cậu đã khác đi rất nhiều. Còn nhớ hồi khai giảng năm học không được bao lâu, cậu đã nhìn thấy Tần Dương lần đầu tiên, ngày đó hình như tổ tennis cũng có một trận đấu, Tần Dương và đội hữu của hắn vội vàng chạy ra sân bóng, lúc xuống lầu ký túc còn đụng rớt hộp cơm trong tay cậu… Chỉ có điều, khi ấy Hà Tấn cảm thấy, mấy cái hoạt động này chẳng liên quan gì tới mình, cuộc sống của cậu quả thực vừa mịt mù lại vừa mệt mỏi.



Hiện giờ, cậu chơi vợ chồng với Thương Hỏa trong game, lại học đánh tennis với Tần Dương ở ngoài hiện thực, uống rượu, đi đêm, thậm chí nảy sinh tình cảm với người cùng giới… Vốn tưởng có thể tận tình buông thả một phen, nhưng biến cố lại bất ngờ xảy ra, khiến cậu chẳng biết làm sao cho phải.



Đông Huyên mở bịch khoai tây chiên mời Hà Tấn, Hà Tấn xua tay từ chối, song Hầu Đông Ngạn bên cạnh lại mặt dày chìa tay, Đông Huyên lườm cậu ta một cái,  vươn tay qua người Hà Tấn để đưa khoai tới chỗ đối phương.



Hai tuyển thủ vào săn, bắt tay, và thế là trận đấu chính thức bắt đầu. Trong hai trận đánh đôi đầu tiên, trận thứ nhất có Triệu Hi Bách – bạn trai của Quách Hữu Lăng. Vì thế một đám nữ sinh bên cạnh bắt đầu reo hò cổ vũ, bầu không khí sôi nổi cuốn hút Hà Tấn, khiến cậu cũng bất giác hô lên hai tiếng “Cố lên”.



Tổ tennis Yên đại không nổi tiếng bằng Hoa đại, nhưng năm nay đối phương cũng chiêu mộ được vài tân thủ rất có tiềm năng, hơn nữa bên Hoa đại, tổ trưởng Tưởng Bạch Giản có ý để tổ viên mới được tranh thủ cọ sát, nên trận đấu này cũng không tính là chênh lệch thực lực quá nhiều, hoàn toàn có thể xem như một khởi đầu tốt đẹp.



Trận thứ nhất, Triệu Hi Bách đánh cặp với một nam sinh năm nhất, thắng 4/6 hiệp đầu nên cũng là thắng chung cuộc luôn. Trận thứ hai Hoa đại cử ra hai tuyển thủ mới, chống chọi với lão tướng đối phương, thực lực đương nhiên không sánh kịp, bù lại khí thế không tồi, tuy thua, nhưng vẫn có được vài đường bóng khá là phấn khích.



Đánh đôi một thắng một thua, kế tiếp là đánh đơn, Tần Dương mở màn. Hắn vừa ra sân, hiện trường lại sôi trào lên một lần nữa, ngay cả đám nữ sinh đi theo cổ động của Yên đại cũng đều ôm mặt nhìn chằm chằm vào hắn, khiến cho các nữ sinh Hoa đại phải buồn cười.



Tần Dương vừa đi khởi động làm nóng người, lúc này trực tiếp bước vào sân, không nhìn lên khán đài nữa mà chuyên chú quan sát đối thủ của mình.



“Chương Tiêu!” Quách Hữu Lăng trước tiên là thốt lên tên của tuyển thủ phe đối lập, sau liền phổ cập giáo dục cho mọi người: “Hắn là tổ trưởng tổ tennis của Yên đại, là sinh viên năm ba…”



Một nữ sinh khác cảm thán: “Bọn họ cũng hay thật đấy, thế mà cử đội trưởng ra đánh với Tần Dương!”
Hà Tấn thay đổi rồi. Cái thay đổi này không chỉ dừng ở chuyện bỏ công tác tại hội sinh viên hay là dành thời gian đi xem thi đấu, mà là ở một cái gì đó sâu thẳm bên trong. Kể từ khoảnh khắc Hà Tấn nói muốn ôm cô… cô đã lờ mờ cảm thấy được, chỉ là chưa thể nói rõ ràng, thế nhưng đến hiện tại cảm giác ấy lại càng thêm mãnh liệt.



Nhất là ánh mắt Hà Tấn nhìn về phía Tần Dương lúc vừa rồi, vô cùng chuyên chú, vô cùng để tâm, thậm chí còn lộ ra một tia tình cảm khiến người nghi hoặc. Nói tóm lại, hoàn toàn không phải ánh mắt một nam sinh bình thường nên dùng để nhìn một nam sinh khác.



Mặc dù Hà Tấn đã ngồi xuống, nhưng cái bộ dạng đứng ngồi không yên cùng với cặp lông mày luôn luôn nhíu chặt của đối phương, quả thực khiến Đông Huyên nảy sinh một liên tưởng quỷ dị: Hà Tấn sẽ không thật sự là… đồng tính luyến ái đấy chứ? (=_=)



Mọi người lo lắng mà nhìn Tần Dương tiếp tục trận đấu, Chương Tiêu cũng không vì hắn bị thương mà nhẹ tay, thậm chí bọn họ còn đánh tới hiệp phụ, cuối cùng Tần Dương lấy thành tích 4/7 để dành chiến thắng chung cuộc.



Sau khi trận đấu này kết thúc, Tần Dương và Chương Tiêu đứng trước lưới bắt tay nhau, Chương Tiêu tựa hồ còn hỏi thăm cánh tay của Tần Dương một chút, Tần Dương giơ tay để người nọ nhìn qua, cả hai cười cười nói nói, không khí hoàn toàn khác với kiểu giương cung bạt kiếm lúc ở trên sân.



Thời điểm Tần Dương ra sân, lại ngẩng đầu nhìn lên khán đài một lần nữa, tầm mắt có chút giống như vô tình mà quét đến vị trí Hà Tấn đang ngồi. Hà Tấn không biết có phải người nọ nhìn mình hay không, nhưng lập tức đứng lên theo bản năng, chào hỏi mấy người bên cạnh rồi trực tiếp rời đi.



Đông Huyên: “Sặc, vừa rồi Tần Dương nhìn… Hà Tấn?”



Quách Hữu Lăng: “Nếu không phải nhìn anh ấy, vậy thì anh ấy rời đi để làm gì?”



Chúng nữ sinh: “…”



Hà Tấn muốn đi xem tình hình cánh tay của Tần Dương một chút. Bất kể xuất phát từ tình bạn bình thường, hay là sự quan tâm của một người bạn tốt… ân cần thăm hỏi vẫn là một việc nên làm.



Từ khán đài muốn đến sân tennis phải đi vòng qua cổng sau, nhưng hiện tại đang có trận đấu, cho nên nếu không phải người có phận sự thì tuyệt đối không thể đi vào.



Lúc Hà Tấn đi xuống, Tần Dương vừa vặn bước ra khỏi sân bóng, men theo tường lưới vòng ra phía khán đài.



Mà lúc ấy, rất nhiều khán giả đã không còn tâm tư theo dõi trận đánh đơn kế tiếp, cho nên đều đổ dồn ánh mắt về phía Tần Dương. Hà Tấn không ngờ Tần Dương sẽ ra ngoài sớm, thế là hai người bất ngờ đụng mặt nhau ngay tại tường lưới bao sân.



Hà Tấn sửng sốt trong giây lát, sau đó nhanh chóng hỏi: “Tay cậu có ổn không?”



Tần Dương dừng chân, không đáp mà chỉ cười, bảo: “Cậu đã đến rồi.”