Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Chương 85 : Bị phát hiện

Ngày đăng: 13:14 18/04/20


Edit: Mimi – Beta: Chi



*****



Đi thăm họ hàng thân thích nguyên một ngày, nghe mẹ mình thổi phồng sự nhu thuận, nghe lời của mình, Hà Tấn cảm thấy lỗ tai sắp sửa đóng kén rồi. Người khác hỏi, bao giờ con chị tốt nghiệp, cậu nhóc thông minh như vậy có định để nó học lên cao học hoặc là xuất ngoại hay không? Khi ấy, mẹ cậu sẽ lập tức trả lời, xuất ngoại cái gì, chị xem đấy, con nhà ông này bà nọ ra nước ngoài là biền biệt cả năm, cha mẹ bị bệnh cũng còn không biết, hiện tại ai để con ra nước ngoài thì chính là kẻ ngốc, tôi chắc chắn sẽ bảo nó về quê công tác, cơ quan cũng thu xếp xong xuôi rồi…



Hà Tấn nghe xong trong lòng thầm nghĩ, ai bảo là thu xếp xong xuôi, con sẽ không trở về đâu!



Hôm đó, sau một ngày bôn ba mệt mỏi, Hà Tấn không muốn làm gì cả, chỉ nghĩ nhanh nhanh chóng chóng lên game chơi với Thương Hỏa và Thang Viên, dường như chỉ có việc này mới khiến tâm tình cậu trở nên vui vẻ.



Ăn cơm chiều xong, Hà Tấn về phòng, nhưng bên ngoài vẫn có động tĩnh nên cậu không dám đội mũ giáp lên game, chỉ đành tiện tay lấy quyển 《 Thủy Hử truyện 》 trên giá sách xuống xem. Hà mama không cho cậu xem bất cứ cái gì ngoài sách giáo khoa, bao gồm cả tiểu thuyết, ngoại trừ bốn tác phẩm nổi tiếng. Vì lẽ đó, Hà Tấn chỉ có thể dùng việc xem đi xem lại mấy bộ Tam Quốc với Thủy Hử để mà tiêu khiển.



Thế nhưng không bao lâu, phía sau đột nhiên vang lên tiếng động, Hà Tấn oán giận nói một câu: “Sao mẹ không gõ cửa?”



Vừa quay đầu liền thấy Hà mama mang theo một ly nước trái cây tiến vào, Hà Tấn nhất thời cảm thấy áy náy vì thái độ lồi lõm của mình lúc vừa rồi.



Hà mama trừng mắt nhìn cậu một cái, đặt mạnh ly nước trái cây xuống mặt bàn: “Trong nhà mình mà còn gõ cửa với chẳng không gõ cửa, sao con nhiều chuyện như vậy hả!”



Dứt lời bà lại ghé đầu sang xem thử Hà Tấn đang đọc sách gì, thấy là Thủy Hử truyện mới có chút yên tâm.



Hà Tấn cầm ly nước trái cây lên uống một ngụm, thấy mẹ vẫn chưa đi, ngẩng đầu hỏi: “Mẹ còn có chuyện gì?”



“Không có chuyện thì không được nhìn con à?” Hà mama bĩu môi, tựa hồ cũng cảm giác thấy sự xa cách của con trai. Đứa con này, từ nhỏ đã trầm tính y hệt như ông chồng già của bà, có cầm roi đánh cho ba phát thì cũng chẳng ho he một tiếng, không biết nó đang suy tính cái gì trong đầu nữa.



Bà đảo mắt một cái, lên tiếng thăm dò, “À, hôm kia dì con kể với mẹ về một cô gái học ở đại học sư phạm thành phố Q, hôm nay mẹ thấy ảnh chụp của cô bé đó rồi, bộ dạng cũng xem như nhẹ nhàng thanh tú, nghe nói…”



Mẹ Hà Tấn vừa mới vào đề, cậu đã lập tức đoán được phân đoạn tiếp theo, nhất thời đầu óc vang lên một tiếng sấm – Đậu má, thật à, không phải chứ!



Cảm giác áy náy ban nãy đã tan thành mây khói, Hà Tấn mất hết kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn mẹ của mình: “Mẹ muốn thu xếp cho con đi xem mặt à?”




Mẹ Hà Tấn lại buộc cậu phát thệ, không bao giờ nói dối, không bao giờ được giấu diếm bà, bất kể muốn làm gì cũng phải nói trước với người nhà một tiếng.



Hà Tấn không nhớ sau đó còn bị mẹ giáo dục bao lâu, tóm lại một hồi trấn áp này qua đi, cậu đã không dám nói chuyện với người khác suốt một thời gian dài, bất kể lúc thức hay lúc ngủ, trong đầu đều vang lên những tiếng chửi mắng “không có tôn nghiêm”, “không biết xấu hổ” của mẹ mình. Vì thế cho nên, mặc dù cậu có thành tích vô cùng ưu tú, cũng phi thường nổi tiếng trong trường học, nhưng dưới đáy lòng vẫn cảm thấy tự ti, hèn mọn như một đống bùn.



Sau này, Hà mama lại nói với cậu rằng bà đã ân hận, cam đoan sẽ không đánh cậu nữa, còn nói chẳng qua nhất thời tức giận mới mất khống chế mà thôi. Bà cũng rơi lệ xoa thuốc cho cậu, ngoài miệng không ngừng thở than “Đánh vào thân con, đau lòng mẹ” với lại “Mẹ là muốn tốt cho con, con phải hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ…”



Cậu tha thứ cho người phụ nữ kia, thế nhưng cậu biết, một ngóc ngách nào đó trong tâm tư mình đã thay đổi.



Dường như cậu trưởng thành chỉ sau một đêm, khôn lớn, chín chắn và bộc phát trọn vẹn bản năng tự vệ. Mặc dù vẫn luôn duy trì mặt ngoài hoàn mỹ, nhưng bản ngã thì vĩnh viễn lưu lại ở thời điểm mười lăm dại khờ, lạc lối giữa dòng chảy của thời gian không cách nào tìm ra phương hướng.







Nghĩ lại đoạn quá khứ kia, Hà Tấn bỗng chốc phát run, hiện tại cậu lại chơi game, làm sao đây, cậu còn nói dối, chắc chắn người phụ nữ ấy sẽ nổi điên… Cậu không thể ngăn chặn bản thân rơi vào loại cảm giác thiếu an toàn trước mắt.



Vòng tay hiển thị ba tin nhắn Thương Hỏa vừa gửi tới —



Thương Hỏa: “Mẹ không trả lại đồ cho em cũng sao cả, phải nghĩ thoáng ra, chỉ là một cái mũ giáp, anh mua cho em cái mới là được rồi.”



Thương Hỏa: “Đừng vì một cái mũ giáp mà nảy sinh xung đột với bà, lại càng không được để cho bản thân chịu thiệt.”



Thương Hỏa: “Còn đó không? Có muốn anh gọi điện nói chuyện với em không?”



Hà Tấn còn chưa kịp trả lời, Thương Hỏa đã gọi tới. Cậu nhanh chóng đeo tai nghe bluetooth lên, chui vào ổ chăn, dùng chăn gắt gao bao bọc thân thể mình.



Thương Hỏa: “A Tấn, có nghe thấy giọng anh không?”



Ngay trong nháy mắt nghe được thanh âm của Thương Hỏa, Hà Tấn lập tức thả lòng hàng loạt dây thần kinh đang căng thẳng tột độ của mình, tựa như thân thể được người ôn nhu ôm lấy.